Tôi đã đầu thai 6 lần, và mỗi lần vừa chào đời liền bị đứa con riêng của bố tôi hại ch .t.
Bố tôi chẳng buồn để ý, lúc nào cũng mắt nhắm mắt mở làm ngơ.
Vì bố mẹ tôi chỉ là hôn nhân thương mại, hoàn toàn không có tình cảm.
Lần nữa quay lại Địa Phủ, tôi chán chẳng buồn cố nữa, quyết định trả thù một lần — đầu thai thẳng vào bụng gã bố cặn bã.
Ngày nào cũng ở trong bụng ông ta “quẩy tung nóc”, thường xuyên đá cho ông ta nôn ói không ngừng.
Bố tôi uống 8 lần thu0^c pha’ t/h ai cũng không bỏ được tôi. Đàn ông mang thai là chuyện chưa từng nghe thấy, bác sĩ cũng chẳng dám mổ.
Ngày nào ông ta cũng vừa uống thu0^c dưỡng thai vừa nghiến răng thề độc:
“Đợi cái nghiệt chủng này chui ra, tôi nhất định sẽ giết nó!”
Ngày tôi ra đời, bố đau đến mức cả căn biệt thự vang vọng tiếng gào thét thảm thiết của ông ta.
Để che giấu sự thật, ngay sau khi sinh, tôi bị ôm về bên mẹ, nói dối là do mẹ sinh ra.
Nửa đêm, con riêng lén đến cạnh nôi tôi, bế tôi đi.
“Bố, bố không cần đích thân ra tay đâu, thứ ngh/iệt ch/ủ ng này con sẽ xử lý giúp bố.”
Nhưng ngay giây tiếp theo, gã bố cặn bã đ/ã b.ó p chặt cổ Tăng Thanh, khuôn mặt dữ tợn.
“Mày dám làm gì con gái tao!”