Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi cau , nhìn Chu Hạo lần nữa.
“Anh nói , hay mồm anh phân trát rồi? Đây là cái anh bảo ba mẹ anh xem tôi con gái ruột à?”
Chu Hạo gượng.
Tất nhiên anh biết rất rõ cái kiểu hành xử kinh tởm của bố mẹ mình.
Nhưng điều đó chưa bao ngăn được anh giả điếc.
“ , anh nghĩ… nên mọi người . Chúng là người , để sinh thường cũng là vì tốt .”
Tôi xong, luồng lửa giận bùng trong lồng ngực.
“Tốt cái đầu anh. Đầu óc anh lừa đá hay cào móng vậy? Bác sĩ nói khả năng cao tôi không sinh thường được, anh không hiểu tiếng người sao? Tôi sinh con mắc gì họ? Từ bao lại tới lượt đám người chẳng liên quan nhúng mũi? Hay là sinh xong họ nuôi giúp hả?!”
Ba Chu Hạo bật dậy, kéo thằng con trai lại gần giường tôi.
“Này con trai, đánh nó. Con bà này rõ ràng là loại không đánh không biết điều.”
Chu Hạo tuy là dạng con ngoan của bố mẹ, nhưng vẫn không dám đánh tôi trước bác sĩ và nhân viên viện.
Ba anh thấy anh do dự tức giận đá cú:
“Đồ vô dụng!”
Tôi liếc nhìn Chu Hạo, nhếch môi:
“Chuẩn thật. Chồng mà chẳng bảo vệ nổi vợ con.”
“ im miệng!”
Ba Chu Hạo trợn mắt nhìn tôi đầy sát khí.
“Giang , đã làm con dâu họ Chu việc sinh thế nào phải họ Chu.”
“Đã không biết điều ngay bây quê tìm bà đỡ sinh!”
Hah.
Lại bà đỡ.
Tôi nhìn thẳng mắt , lạnh:
“Được thôi. Lần sau , đừng tới viện, tìm mấy thầy đông y quê bắt mạch . Chu Hạo, nhớ chưa? Lần trước bố anh u phổi, sao không để bà đỡ trong làng cạo gió mà lại lết xác viện hạng ba khám?”
Ba Chu Hạo chưa kịp phản ứng nội đập gậy xuống sàn rung trời:
“Đừng nói nhiều. Chu Lượng — Chu Xuyên — Chu Binh, các con kéo nó ngay.”
“Không lẽ bầy lại trị không nổi con bà?!”
“Chu Hạo, chờ nó sinh xong, phải quản gắt . Không quản, nó leo đầu ngồi rồi ỉa đấy!”
Ba người anh họ Chu Hạo lệnh liền bật dậy.
Tôi nhìn bọn chúng, nhạt.
rồi. Vẫn y nguyên kiếp trước.
“Khoan đã.” Tôi nói, giọng nhẹ nhàng.
“Trước khi các người động … ít nhất hãy xem quà tôi chuẩn họ Chu.”
Tất cả ngẩng cổ nhìn.
Tôi ung dung xé bao bì.
Từ từ lấy ra —
con dao chặt củi sáng loáng đủ để phản chiếu từng thằng trong phòng.
Không khí đông lại.
Tôi nâng dao, mỉm rất dịu dàng — kiểu dịu dàng khiến da đầu người tê rần.
“Ai dám chạm tôi — thử xem.”
5
mũi tất cả bọn họ lập tức biến sắc.
“ định làm gì vậy? Phát điên rồi à?”
“Đúng là tạo phản! Mau cướp dao lại, tao phải dạy con bà này trận!”
nội và ba của Chu Hạo giận mức xanh gang thép.
thể chỉ cần có người giữ tôi lại, bọn họ sẽ tát tôi chết ngay tại chỗ.
Ba người anh họ Chu Hạo nhìn nhau, nhưng con dao sáng loáng trong tôi dọa không ai dám bước .
Ba Chu Hạo gào :
“Ba thằng hèn! Chu Hạo, lấy dao trong vợ , rồi dắt nó !”
Tôi nhìn thẳng Chu Hạo, giọng lạnh buốt tủy:
“Anh thử đụng tôi xem.”
Chu Hạo do dự rồi từ tốn bước , vẫn coi con dao trong tôi món đồ chơi trẻ con:
“ , đừng làm loạn nữa, bỏ dao xuống—”
“Duang!”
Tôi vung dao, chém thẳng xuống thanh sắt bên cạnh giường .
đường lõm sâu hoắm hiện ra — sắc bén rợn người.
“GỌI BÁC SĨ! TÔI SINH MỔ!”
Tôi hét rách cả cuống họng.
Ba Chu Hạo nhìn vết lõm trên khung giường, mím môi, rồi khinh miệt:
“Nó chỉ dọa thôi. bà mà cầm dao chém người? Nằm mơ .
Đừng sợ nó, đưa nó .”
Tôi nâng dao lần nữa.
Rồi — tiếng hét thảm vang .
Chu Hạo ôm cánh , cả người run bần bật, trắng bệch.
“Giang ! điên rồi!”
Tôi siết hai trên chuôi dao, giọng run vì đau và phẫn nộ:
“GỌI BÁC SĨ. TÔI — — SINH — MỔ. BÂY !”
Do quá kích động, bụng tôi đau quặn, từng cơn dồn dập xé tôi thành hai mảnh.
Tôi không lặp lại kiếp trước.
Tôi không chết.
Mẹ Chu Hạo dường cũng nhận ra điều gì đó không ổn.
Bà lập tức thét :
“Nó sắp đẻ rồi! Khóa cửa lại! Nó không chịu quê sinh để nó đẻ ngay trong phòng !”
lệnh, trong phòng lao khóa cửa.
Tôi nhìn Chu Hạo, tuyệt vọng:
“Trong bụng tôi là con ANH. ANH nhìn mà không động lòng sao?”
Chu Hạo ôm cánh chảy máu, quay sang chỗ khác, giọng đầy oán khí:
“Ai bảo không lời? Tôi vốn định đưa tìm bà đỡ tốt .
chịu .”
Tôi lạnh, nước mắt nóng hổi rơi xuống.
“Anh đúng là… cầm thú không bằng.”