Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Không biết sức lực từ đâu đến, tôi giơ lên cao.
Ánh thép lạnh lẽo phản chiếu khuôn mặt tôi — xanh xám, dữ dội, tuyệt vọng.
“Tôi không được… thì kéo tất cả người theo!”
Tôi lao lên như mất trí, múa điên cuồng.
Bọn họ vốn định dựa số đông cướp , nhưng cây quá dài, mà tôi lại đánh đổi mạng .
cần ai lao đến, tôi quét qua.
Máu tươi bắn tung, tiếng gào thét vang khắp phòng.
“ ĐIÊN RỒI! CON ĐÀN BÀ NÀY ĐIÊN RỒI!”
“Chu Hạo! CÔNG AN!”
“Đúng rồi! công an! công an!”
Bên ngoài, bác sĩ y tá nghe tiếng hét hoảng loạn, vội bảo vệ phá cửa xông .
Một cơn đau dữ dội cuộn lên, tôi không chịu nổi nữa — buông , quỳ sụp bác sĩ.
Tôi khóc đến đứt hơi, run rẩy ôm chân bác sĩ như cọng rơm cuối cùng:
“Cứu tôi… xin cứu tôi… Tôi sắp sinh rồi… tôi sinh mổ… Làm … làm mổ ngay…
Hôm nay tôi chưa ăn gì… có mổ được… sẽ không ảnh hưởng…”
Tôi sợ nhà họ Chu lại tiếp tục can thiệp, nên dùng toàn bộ sức lực còn sót lại ôm bác sĩ thật chặt — như ôm cơ hội cuối cùng của mình.
6
Tôi nước mắt giàn giụa.
“Tôi cầu xin bác sĩ, họ đưa tôi về quê tìm bà đỡ sinh con, tôi không , xin hãy cứu tôi, tôi có tiền, tôi tự trả.”
Một vài người nhà họ Chu định tiến lên kéo tôi đi.
Đúng lúc đó, cảnh sát tới.
Tôi ôm ống quần cảnh sát khóc nức nở.
“ cảnh sát, họ sợ tốn tiền nên cưỡng ép đưa tôi về quê sinh con, xin cứu tôi, tôi không .”
“Mày nói linh tinh cái gì đấy, chúng tao lúc nào sợ tốn tiền? Ai chả biết sinh thường thì con mới thông minh, con dâu họ Chu tuyệt đối không được sinh mổ.”
“ cảnh sát, con đàn bà này điên rồi, xem chém bọn tôi nát cả người. Mau chúng tôi đưa về.”
“Đúng đấy cảnh sát, đúng là giả bộ yếu đuối. Đã là phụ nữ thì phải sinh được, sao có mình nằng nặc đòi mổ?”
Bác sĩ, từ nãy im lặng, nghe tới câu ấy liền nhíu mày.
“Đứa trong bụng Giang Nhiễm ước chừng phải bảy tám cân. Xương chậu của ấy lại nhỏ, khả năng cao không sinh thường. Nếu ở viện, không sinh thường được thì có chuyển sang mổ kịp thời. Nhưng nếu sinh ở nhà thì rất dễ xảy ra một xác hai mạng.”
“Thật nực cười, viện người toàn lũ tham tiền. Mổ là tiền chứ chữa cái gì.”
“Đúng rồi, thời xưa không có mổ mà người ta sinh con đầy ra đó thôi.”
“Tôi nói rồi, đây rõ ràng là mánh khóe trục lợi, chúng tôi không bị lừa.”
Nhà họ Chu ồn ào cãi cọ, chẳng buồn xem tôi lúc ấy đã đau đến toát mồ hôi lạnh.
Tôi cố bám bác sĩ cảnh sát.
“Xin hãy mổ nhanh đi, tôi đau chịu không nổi nữa rồi.”
Bác sĩ do dự vài giây rồi nghiêm túc gật đầu.
“Chuẩn bị phòng mổ, tiến hành phẫu thuật.”
Mấy y tá đứng xem đáp.
“Vâng!”
“ người dựa đâu mổ ? Con dâu họ Chu được sinh thường.”
“Chu Hạo, ly hôn đi!”
“Chúng tôi sẽ không trả tiền mổ!”
“Tôi có tiền.”
“Không có chữ ký của chúng tôi, xem người làm sao mổ được.”
“Bác sĩ, tôi hiện tại ý thức hoàn toàn rõ ràng, tôi tự ký.”
Nhà họ Chu còn định nói nữa nhưng không ai quan tâm.
Có cảnh sát đứng đó, họ không dám dùng vũ lực.
Đến khi tôi ký xong giấy cam kết phẫu thuật được đẩy phòng mổ, trái tim tôi mới thực sự an ổn.
khi gây tê, tôi điện cho bạn thân, nói rõ tình hình, nhờ ấy bay tới.
Tôi cầu xin bác sĩ, khi mổ phải tách tôi con ra khỏi người nhà họ Chu.
khi bạn thân đến, đừng họ chạm tôi hay đứa .
Bác sĩ có chút khó xử, đành phải xin ý kiến lãnh đạo.
Một lát y tá quay lại nói.
“ viện có giúp trì hoãn nửa ngày. Khi họ hỏi, chúng tôi sẽ nói cần theo dõi mổ, nhiều hơn thì chúng tôi không giúp được.”
Bạn thân tôi cần bốn tiếng đến.
Chắc là kịp.
Tôi cảm bác sĩ, rồi nằm nghiêng lên bàn mổ.
Thuốc tê nóng rát truyền lưng, rồi từ eo trở tê như có hàng ngàn con kiến đang bò.
Tôi không biết đã trôi qua bao lâu.
Cho đến khi một tiếng khóc non mềm vang lên, tim tôi như bị bóp nghẹt rồi lại bùng nở.
Bác sĩ đưa đứa tới mặt tôi, bàn chân nhỏ ấm áp chạm nhẹ lên má tôi.
“Là trai. mũi cao như vậy, lớn lên chắc chắn đẹp trai lắm.”
Tôi cơ đỏ hỏn của con.
Nước mắt tôi rơi khỏi khóe mắt, chảy tóc.
Kiếp , tôi mang thai mười tháng mà chưa từng biết con mình là trai hay gái.
vì một đám người ngu dốt, ích kỷ vô dụng ấy.
Con tôi chưa từng có cơ hội thấy thế giới này.
7
“Cảm … cảm mọi người. Nếu không có bác sĩ, mẹ con tôi đã không được đến giờ.”
Nước mắt tôi càng chảy càng mạnh, cơ khẽ run lên.
Bác sĩ cau mày nói: “Nếu cảm thì đừng khóc nữa. như vậy rất dễ dẫn đến băng huyết. Đứa chúng tôi mang ra ngoài rồi. Tôi sẽ bảo bác sĩ gây tê tăng liều thêm. ngủ một giấc đi.”
“Được.”
Bác sĩ gây mê giúp tôi đeo mặt nạ oxy.
Vài giây , ý thức tôi chìm bóng tối.
Trong mơ, tôi lại trở về kiếp .
Tôi thấy, khi tôi con , nhà họ Chu kéo đến nhà tôi đòi bố mẹ tôi trả lại sính lễ.
Mẹ tôi vốn bị tim nặng.
khi nghe tin tôi , bà ôm ngực rồi ngã đất.