Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Xe cấp cứu còn chưa bà đã ngừng thở.
Bố tôi cao huyết áp.
Tin dữ tiếp huyết áp ông tăng đột ngột, mạch máu não vỡ ngay lập tức.
một ngày, nhà tôi không còn ai sống.
Nhà họ Chu vô sỉ chiếm luôn toàn bộ tài sản gia đình tôi.
Lúc tụ họp họ còn đắc ý cười cợt: “Vẫn là Chu Hạo may. Con vợ chết, nhà thông gia từ nhà tới tiền tiết kiệm đều thành nó. Cưới vợ không mất xu nào, còn kiếm được triệu.”
Chu Hạo không phản bác.
Hắn cười nhạt với câu đó.
Súc vật.
Đúng là một con súc vật.
“Súc sinh…”
Tôi bật thốt lên rồi mở mắt.
Trên đầu là chiếc đèn chói loà.
Tôi thở một lúc mới nhận mình vẫn đang phòng phẫu thuật.
Bác sĩ thấy tôi tỉnh liền rằng ca rất thành công.
Họ sẽ tạm thời chuyển tôi khu phòng VIP, tối đưa tôi về phòng thường.
“Gọi bạn nhanh một chút. Chúng tôi không thể kéo dài lâu hơn.”
“Vâng… cảm ơn bác sĩ.”
“Đừng khóc . sinh xong mà khóc không tốt.”
Bác sĩ quay sang dặn dò.
“Tiểu Trần, bảo bên phòng VIP chú ý chăm sóc. Vài nhớ giúp ấy trở mình, rồi ép bụng thường xuyên để hồi phục nhanh.”
xong, bà ấy thu dọn dụng cụ giáo huấn y tá trẻ.
“Sau này yêu đương phải dùng não. Lấy nhầm đàn ông súc sinh mạng không giữ nổi. Con bé này thật đáng thương, bằng tuổi con gái tôi. Con gái tôi mà đối xử như vậy, tôi bổ nát thằng đó luôn.”
y tá Tiểu Trần đứng cạnh nhìn tôi rồi cười nhẹ khó xử.
“Chị đừng để bụng lời bác sĩ Lưu. Bà ấy thẳng miệng thôi, chứ rất tốt. Chuyện chuyển chị vào phòng VIP là do bác sĩ Lưu đi xin lãnh đạo.”
Tôi lắc đầu.
Tôi làm sao trách được bà ấy.
Kiếp trước vậy.
Bà đã hết lời khuyên nhà họ Chu đồng ý .
Biết họ sợ tốn tiền, bà còn kiên nhẫn giải thích rằng bảo hiểm hỗ trợ.
Họ bảo sợ sinh con sẽ không thông minh.
Bà nhẫn nại giải thích kiến thức y khoa.
Nhưng càng vậy, nhà họ Chu càng rằng bà lừa tiền.
Nhân lúc bệnh viện sơ hở, họ cưỡng ép đưa tôi về quê.
“Bác sĩ Lưu là tốt.”
……
Không lâu sau khi tôi được đẩy khỏi phòng , reo tục.
Toàn là nhà họ Chu gọi.
Tôi thấy phiền, lập tức đưa tất vào danh sách chặn.
Nhưng tôi sợ họ không tìm được tôi sẽ quay sang gây khó bệnh viện, nên tôi bỏ chặn duy nhất một — Chu Hạo.
nối máy, giọng hắn tôi phát buồn nôn.
“Giang Nhiễm, em đang ở đâu?”
Tôi nhớ lời bác sĩ dặn nên bình tĩnh đáp: “Đang ở phòng theo dõi. chuyện gì?”
“ bé đâu? Là trai hay gái?”
Tôi nhìn trẻ đang nằm lòng, cố gắng bú từng hơi non nớt.
Trái tim tôi mềm xuống thành từng mảnh.
8
Giọng khó chịu Chu Hạo phá tan khoảnh khắc yên bình hiếm hoi, tôi cực kỳ bực bội.
“tôi sinh hay tôi chết quan gì anh? Không chuyện gì tôi cúp.”
“Con nhà họ Chu sao không quan chúng tôi? Mau , trai hay gái?”
Giọng ông nội Chu Hạo vọng từ , vội vàng và mất kiên nhẫn.
Mang thai lúc trước, ông luôn lải nhải:
Nếu tôi sinh con trai ông bốn đời cùng đường, chết nhắm mắt.
Muốn nhắm mắt phải không?
Tôi càng không lão như ý.
“Con gái. Đáng yêu lắm.”
“Bộp.”
Tôi nghe rõ ném mạnh xuống bàn.
“ là thứ vô dụng. Sinh cái đồ con gái mà còn tốn tiền sinh . Thằng , đưa tao về. Biết vậy khỏi tới đây.”
Ông nội giận run .
Đời Chu Hạo, sinh bốn – bốn đều là con gái.
Mỗi lần bé gái đời, ông đều chửi như thể thiếu nợ mấy tỷ.
Ông đặt hết hy vọng bệnh hoạn vào bụng tôi.
Tôi đương nhiên phải lão thất vọng triệt để.
Chu Hạo lập tức không còn hứng thú.
“Ôi dào, gái gái. Dù sao mở ba con rồi. Em dưỡng sức đi, sau này mình sinh thêm .
Nhiễm Nhiễm, bao lâu em ? Anh mua đồ ăn .”
Sinh thêm một ?
Tôi nhổ nước bọt lòng.
Đầu tôi lừa đá chắc mới sinh loại này thêm một lần.
Tôi nhìn thời gian trên .
Bạn thân tôi còn khoảng hai sẽ hạ cánh.
thời gian đó, tôi tuyệt đối không để họ nhìn thấy con tôi.
“Bác sĩ còn phải theo dõi ba . Ba sau tôi về phòng.”
ĐỌC TIẾP :