Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
2.
Vì lời nói của Chu Dương, tôi đã thức trắng cả đêm.
Còn tối qua, sau khi nói xong những lời đó, Chu Dương cũng không quay lại phòng ngủ nữa.
Tôi biết anh ấy ngủ trong phòng làm việc, nhưng tôi không đến làm phiền anh.
Bởi vì tôi tin rằng, chỉ cần anh ấy vẫn còn ở trong ngôi nhà này, tôi nhất định có thể níu kéo anh ấy.
Giống như mọi ngày, tôi chuẩn bị bữa sáng đợi anh.
Tại bàn ăn, nhìn anh vui vẻ trò chuyện với con trai như thường lệ, trong một khoảnh khắc, tôi đã tự hỏi liệu chuyện tối qua có phải chỉ là một cơn ác mộng đáng sợ mà thôi?
“Trần Trần, hôm nay bố đưa con đến trường nhé?” Chu Dương đột nhiên nói.
Chu Tử Trần nghe thấy bố muốn đưa mình đi học thì phấn khích reo lên:
“Bố, thật sao? Bố thật sự sẽ đưa con đi học sao?”
Tôi vô thức nhíu mày, rõ ràng trước đây anh ấy luôn không muốn đưa con đi học, nhưng hôm nay lại…
Tôi nhanh chóng lên tiếng:
“Không cần đâu, anh bận việc, để em đưa con đi.”
Không ngờ con trai vừa nghe thấy liền bắt đầu quấy khóc.
“Không! Con muốn bố đưa! Con không muốn mẹ! Con không muốn mẹ!”
Tôi không hiểu sao đứa con trai vốn ngoan ngoãn hôm nay lại trở nên như vậy.
Tôi cố gắng an ủi con, giải thích cho con nghe, nhưng chỉ một câu nói của Chu Dương đã chấm dứt màn kịch ngắn ngủi này.
“Không sao, từ khi Trần Trần vào lớp một anh chưa từng đưa nó đi, hôm nay để anh đưa nó đi.”
Nhìn ánh mắt đầy mong đợi của Chu Tử Trần, tôi cũng không nỡ tranh giành nữa.
Sau khi hai bố con rời đi, nhìn căn nhà trống trải, trong đầu tôi đột nhiên hiện lên những hành động bất thường của Chu Dương và Chu Tử Trần sáng nay, một cảm giác kỳ lạ lởn vởn trong lòng.
Buổi trưa, tôi đặc biệt làm món sườn xào chua ngọt và cá hoàng hoa mà Chu Dương thích rồi mang đến cho anh.
Trước đây, tôi cũng muốn mang cơm cho anh nhưng anh nói công ty có nhà ăn, hơn nữa anh không muốn tôi quá vất vả.
Không thể cãi lại anh nên tôi đành thôi.
Đến công ty anh, tôi nói với lễ tân là muốn gặp Chu Dương.
Lễ tân gọi điện rồi cho tôi vào.
Chu Dương, 33 tuổi, đã ngồi vào vị trí quản lý.
Thật lòng mà nói, cuộc sống của chúng tôi hiện tại trong mắt người khác chắc chắn là đáng ngưỡng mộ.
Vừa bước vào, Chu Dương đang cúi đầu làm việc liền ngẩng lên nhìn tôi, nở một nụ cười dịu dàng.
Anh luôn như vậy, dù đối với ai cũng luôn giữ nụ cười dịu dàng trên gương mặt.
Khiến người khác không thể không muốn đến gần anh.
“Em đến hôm nay là muốn cho anh biết câu trả lời của mình sao?”
Rõ ràng anh ấy cười dịu dàng như vậy, nhưng tại sao lại có thể nói ra những lời lạnh lùng như thế?
Tôi cố gắng nén cơn đau nhói trong tim, giả vờ như không có chuyện gì đưa hộp cơm cho anh.
“Em mang cơm cho anh, là món sườn xào chua ngọt và cá hoàng hoa anh thích, anh ăn khi còn nóng nhé.”
Ngón tay trỏ của anh nhịp nhịp lên mặt bàn, ánh mắt bình thản quan sát tôi.
Vài giây sau, anh đưa ra kết luận.
“Lâm Khê, em không muốn ly hôn?”
Tim tôi chợt thắt lại, ánh mắt dao động, không dám nhìn anh.
Thấy phản ứng của tôi, anh nhẹ nhàng cười:
“Anh từng nghĩ em rất thông minh, nhưng hóa ra em cũng không khác gì những người phụ nữ khác.”
Anh tựa người thoải mái vào ghế, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Anh sẽ kiện ly hôn. Em, tự lo lấy mình.”
Chỉ một câu nói đã trực tiếp tuyên án t/ử cho tôi.
Nhưng tôi không cam tâm! Tôi không muốn ly hôn.
Tôi cắn chặt môi, giọng run run:
“Anh… đã phải lòng người phụ nữ khác rồi sao?”
Chu Dương như nghe được một câu chuyện buồn cười:
“Lâm Khê, anh tuyệt đối không ngoại tình trong hôn nhân.”
“Điều này, em có thể yên tâm.”
“Vậy tại sao?” Tôi không bỏ cuộc, tiếp tục hỏi.
“Hãy tin anh, biết rồi em chỉ càng đau lòng hơn.”
“Em muốn biết.” Tôi cố chấp nhìn anh, ánh mắt kiên định.
Chu Dương khẽ cười, lắc đầu:
“Được rồi, anh sẽ nói với em.”
“Hiện tại, em không thể mang lại bất kỳ sự giúp đỡ nào cho anh.”
“Đối với anh và con trai, em chỉ là một gánh nặng.”
“Anh và con rõ ràng có thể bước vào một thế giới ở tầng lớp cao hơn, nhưng vì em, chúng ta chỉ có thể hòa mình vào đám người bình thường.”
“Em đã trở thành vật cản trở tương lai của anh và con.”
“Anh hy vọng vì hai người đàn ông em yêu nhất, em có thể rời đi.”
Từng lời từng chữ của anh như những mũi d/a/o đ/â/m thẳng vào trái tim tôi.
Tôi cứ ngỡ rằng người yêu mình lại coi tôi là một gánh nặng, một sự thật vừa nực cười vừa bi thương.
Những ký ức hạnh phúc và ngọt ngào giữa chúng tôi như cuộn phim hiện lên trong đầu, rồi dần tan biến.
Tôi từ từ nhắm mắt, cố gắng lần cuối:
“Ly hôn cũng được, nhưng Trần Trần phải ở với em.”