Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
16
Tôi tám tuổi , đủ phân biệt phải trái, và tôi ghét vẻ mặt xem trò vui của đám người đó mỗi khi nhắc đến dì Phương.
của dì Phương, dì Lưu đã sớm lặng lẽ kể cho tôi nghe .
Tên súc sinh đó vốn đáng chết.
Cha của dì Phương là một nghiện cờ bạc, trả nợ, ông ta đã ép gả dì cho một lão ông ở thị trấn hơn dì mươi tuổi.
Người ông đó tính tình bạo lực, chỉ cần không vừa ý là sẽ đ.ấ.m đá dì Phương.
Đáng sợ hơn, lão ta lại là một con súc sinh, ngang nhiên làm l.o.ạ.n l.u.â.n chính con gái ruột sáu tuổi của mình.
Vốn tính tình nhu nhược, nhưng đó dì Phương đầu dấy lên ý định phản kháng, kết quả đánh đến rách đầu chảy máu.
Sau đó, nhân lúc lão ông không nhà, dì lặng lẽ đưa cô con gái cho một cặp vợ chồng từ nơi khác đến.
dì dắt theo cô con gái ba tuổi, định tạm thời về nhà đẻ lánh nạn.
Không ngờ, dì vừa quay đầu đã chính ruột bán đi.
Cha cờ b.ạ.c và người em trai của dì đích thân áp giải dì quay về nhà lão ông .
Tối hôm đó, lão ta uống say, đóng cửa lại, một nữa ra tay dì.
Cô con gái nhỏ nhốt ngoài sân, không biết thế nào ngã úp mặt vào thùng nước trong sân, c.h.ế.t đuối ngay tại chỗ.
Dì Phương hoàn toàn mất kiểm soát, đỏ lên, giật ngược con d.a.o trong tay lão ông, c.h.é.m c.h.ế.t lão ta.
Vết sẹo trên mặt dì chính là do lão ông đó c.h.é.m vào đêm hôm ấy. Vì tội ngộ sát, dì kết án tù.
Một người vì bảo vệ con sẵn sàng liều cả mạng sống của mình, sao thể là người xấu được?
Ngay cả tôi – một đứa không họ hàng m.á.u mủ gì – dì sẵn sàng che chở, so những đầy nhân nghĩa , dì tốt hơn gấp trăm .
Tôi sầm mặt, hung hăng đẩy mạnh bọn họ một quay người bỏ chạy.
Sau khi biết , hôm sau dì Phương liền sát khí đằng đằng kéo thẳng đến khu tập thể.
17
Dì mang cho nhà họ cân gạo, cho nhà họ Trương một bao ngô , cho nhà họ Lương mười cân khoai lang.
“Quản cho tốt của người, sau đừng tôi nghe từ người những lời như *Triều Dương nhà tôi là trộm* nữa.
“Nửa bát cơm, mấy bắp ngô thể làm giàu được chắc? người nổi một chút lòng tốt đã chẳng đến nỗi . không đức, cẩn thận trời phạt!”
Sắc mặt đám người lúc xanh lúc trắng, đối diện dì Phương giận không dám nói, chỉ mau chóng cất đồ đi.
Đến nhà họ Trần, dì Phương chỉ hờ hững liếc đứa con nhà họ Trần – hơn tôi tuổi – một .
Đối phương liền khóc lóc nhận sai, thú nhận con gà mất là do nó cùng mấy đứa trẻ nhà khác trong khu tập thể lén đem ra ngoài đồng ăn.
Sắc mặt vợ chồng nhà họ Trần chẳng khá hơn, chỉ luôn nói con mình còn nhỏ, không hiểu , tất cả chỉ là hiểu lầm.
Còn nhà họ Cao mất mươi đồng hoàn toàn là bịa đặt.
“Đã là hiểu lầm dễ nói, hôm nay tôi nói rõ ở đây: Tưởng Triều Dương bây là người nhà tôi, nước giếng không phạm nước sông. Sau còn nghe người nói xấu sau lưng, đừng trách tôi không khách khí.”
Vẻ mặt dì Phương vừa dữ vừa gắt, khiến bọn họ ấp úng, khuôn mặt đầy vẻ xấu hổ.
Tôi đi theo sau lưng dì, nước cứ chực trào.
Tôi chưa bao nghĩ, ra dì tìm đến họ là đòi lại sự trong sạch cho tôi.
Từ đầu đến cuối, dì chưa từng nhắc đến bản thân mình một câu.
Đi ngang qua trước cửa nhà họ Chu, Mỹ Phượng lạnh lùng liếc tôi một , quay người vào nhà.
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y dì Phương, trong lòng đối người trên danh nghĩa , đã không còn chút gợn sóng nào.
18
Mùa thu 1998, khi gần chín tuổi, tôi đầu tiên bước chân vào cổng trường, trở thành học sinh tuổi nhất trong lớp Một của thị trấn.
Dì Phương nắm tay tôi, đích thân đưa tôi đến trường, và tôi lại chạm mặt người nhà họ Chu.
Người trước đây của tôi – Mỹ Phượng – hung hăng trừng nhìn tôi, tôi dũng cảm ngẩng đầu, trừng nhìn lại.
Tôi sẽ không bao như trước nữa, chỉ cần một ánh của Mỹ Phượng đủ khiến tôi run rẩy.
Khoảng thời gian , tôi được ăn no mặc ấm, ngủ đủ giấc, người cao hơn, tròn trịa hơn.
Những ngày sống bên dì Phương, tôi vô cùng yên tâm.
Dì Phương khẽ cười, vỗ nhẹ đầu tôi, nói một câu: “Làm tốt lắm.”
Mỹ Phượng không dám đối đầu trực diện dì Phương, chỉ tức tối kéo Chu Châu và Chu Bảo rời đi trong vẻ lúng túng.
Bây dì Phương không bán thịt lợn nữa, dì thuê một cửa hàng ở thị trấn mở tiệm tạp hóa.
Mỗi ngày sau tan học, như thứ Bảy, Chủ Nhật, tôi đều đến cửa hàng giúp việc, trên gương mặt dì Phương lại xuất hiện nụ cười.
Chỉ là ngày yên ổn không kéo dài lâu, vẫn người mong tôi cả đời sống trong bùn lầy.
Mới khai giảng chưa đầy một tháng, chị em Chu Châu và Chu Bảo – vốn từ lâu không ưa tôi – chặn tôi lại sau tan học, cố nhét vào tay tôi đồng và một cây bút mới.
Ngay trước cổng trường, Chu Bảo lập tức hô lên rằng tôi là trộm, rằng tôi đã cướp đồ của chúng.
Chu Châu bắt đầu kể cho bạn học và phụ huynh đang đứng xem về những tôi từng ăn trộm trước .
Nhìn ánh khác thường của mọi người xung quanh, tôi thấy toàn thân lạnh buốt.
Nói cho cùng, tiếng “ trộm” vốn là từ nhà họ Chu truyền ra.