Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7KmBMuTsNu

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Tôi gạt tay ông ra:

“Ông Lý, tôi đến với anh không phải để làm người giữ trẻ cho nhà anh đâu.”

Bác sĩ đã nói rõ rồi, ông không được vận động quá sức trong thời gian này.

Trời thì nóng, đưa đón trẻ con đi học mùa hè là chuyện rất cực.

Sức ông không gánh nổi, thì chẳng phải là muốn tôi thay thế sao?

Ông thương con cháu mình thì không sao,

nhưng làm ơn đừng thương kiểu đẩy sang người khác chịu thay.

Mà chỉ đưa đón thôi đã chưa đủ.

Bữa ăn hằng ngày phải lo theo khẩu vị con nít.

Sinh hoạt cũng phải chiều ý nó đi khu vui chơi.

Muốn ngủ yên một giấc cũng khó.

Tôi càng nghĩ càng bực:

“Muốn trông thì anh trông, tôi thì không.”

Chắc thấy tôi thật sự nổi giận, ông vội vàng giải thích:

“Chỉ một tháng này thôi, hết tháng là dứt khoát không trông nữa được không?

“Với lại…” – ông ngập ngừng – “Dụ Tình vừa tặng em vòng vàng, anh cũng ngại từ chối lắm mà.”

Tôi sững người.

Chợt hiểu ra.

Thì ra là đợi tôi ở đây.

Tôi lập tức tháo cái vòng tay ra, ném trả cho ông.

“Cái vòng đó tôi không cần nữa, cả anh tôi cũng không cần!”

Nói xong, tôi quay người bỏ đi.

Ông Lý hoảng hốt đuổi theo.

Vừa xin lỗi rối rít, vừa nói không có ý đó.

Lại bảo hai đứa tôi đến với nhau không dễ, cũng chẳng còn trẻ con nữa mà nói chia tay là chia tay được.

Thấy ông ấy thật lòng hối lỗi, tôi mới dịu lại, chịu ở lại.

Dù sao, chuyện tôi muốn làm, vẫn còn chưa xong.

Trong lòng tôi cũng âm thầm nhắc nhở bản thân.

Từ nay không được nhận thêm bất cứ thứ gì từ con cái ông ấy nữa.

Đêm đó nằm ngủ, tôi cứ càng nghĩ càng thấy không ổn.

Cái vòng tay đó nhìn qua chắc cũng chỉ khoảng mười mấy triệu.

Lần ông Lý nhập viện tôi đã bỏ ra sáu triệu.

Dăm bữa đưa đón Nhan Nhan, lo ăn uống vui chơi, tôi cũng mất gần hai triệu nữa.

Tính ra, tôi đã chi tám triệu.

Chẳng khác nào tự bỏ tiền mua vòng tặng mình.

Thế mà hôm đó, lúc vợ chồng thằng hai về khu chung cư, lại đi khoe rùm lên là vừa tặng tôi vòng vàng.

Khu tôi ở là chung cư cũ, toàn là hàng xóm quen biết lâu năm.

Ai cũng khen tôi có phúc, khen vợ chồng nó tử tế.

Nhưng công sức và chi phí tôi bỏ ra, với cả toan tính phía sau của họ…

Lại chẳng ai nhắc đến nửa lời.

Tôi với ông Lý sống chung, chi tiêu phần lớn là do ông gánh.

Nhưng sống với nhau, làm sao phân biệt rạch ròi được hết?

Tôi cũng đã bỏ không ít tiền túi vào những chuyện “tiện tay” như vậy.

Tính cả chi phí sắp tới khi Nhan Nhan còn ở đây.

Chẳng phải tôi đang bỏ tiền ra để tự mua một chiếc vòng về đeo, rồi còn phải bỏ công, bỏ sức ra mỗi ngày để phục vụ kèm?

Càng nghĩ càng thấy uất.

Sáng hôm sau, ăn sáng xong, ông Lý rón rén hỏi tôi có thể giúp đưa Nhan Nhan đi học trước không.

Tôi từ chối thẳng.

Thay đồ xong, đi thẳng ra đại lý du lịch.

Ông muốn trông cháu thì tự ở nhà mà lo.

Dù sao đó cũng là cháu nội của ông.

Còn tôi – đã nghỉ hưu rồi, không thể tiếp tục chịu đựng những chuyện này nữa.

Ngay trong ngày hôm đó, tôi đăng ký chuyến du lịch Tân Cương, ba ngày sau khởi hành.

Chỉ không ngờ rằng…

Trong hai ngày ngắn ngủi ở nhà chờ ngày lên đường…

Lại còn có chuyện mới xảy ra.

8

Ngày hôm sau khi tôi đăng ký tour du lịch, là sinh nhật của cặp song sinh nhà con trai cả.

Con cả tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho hai đứa nhỏ, mời cả ông Lý và tôi, còn có vợ chồng thằng hai và thằng ba.

Ai đến cũng không thể tay không.

Huống hồ ông Lý là ông nội, lại càng không thể đi tay trắng.

Ông chuẩn bị cho mỗi đứa một bao lì xì hai triệu, xem như quà sinh nhật.

Bao lì xì vừa mở, không khí lập tức náo nhiệt.

Hai đứa nhỏ reo lên “ông nội vạn tuế”, rồi quay sang nhìn tôi:

“Bà Văn Anh, bà tặng tụi con gì vậy ạ?”

Tôi nghẹn họng.

Trẻ con gì mà vô lễ thế chứ.

Tôi đâu phải bà nội ruột của chúng, sao lại đòi quà tôi?

Mà cho dù là bà nội ruột đi nữa.

Ông nội đã tặng rồi, bà còn cần phải tặng riêng nữa sao?

Tôi với mấy đứa nhỏ này đâu thân thiết gì.

Lần trước bọn trẻ đến, vì chuyện nói qua nói lại mà khiến tôi với vợ chồng con cả có chút không vui.

Tôi không tin là bọn trẻ tự nghĩ ra chuyện mở miệng đòi quà này.

Rốt cuộc là con cả dạy, hay vợ nó xúi?

Tôi không rõ.

Nhưng họ đúng là xem thường tôi quá rồi.

Tưởng rằng mở miệng trước mặt bao người thì tôi sẽ bị ép buộc mà thuận theo?

Đừng quên, tôi sống đến từng này tuổi, chuyện gì chưa từng gặp.

Tôi xoa đầu tụi nhỏ, cười đáp:

“Ông với bà là một nhà, ông tặng rồi thì coi như bà tặng rồi nhé.”

Tôi cố ý nhấn mạnh ba chữ “một nhà”.

Chẳng phải họ hay lấy mấy lời này ra để bịt miệng tôi sao?

Giờ thì trả lại nguyên văn.

Vợ con cả quay mặt đi, sắc mặt không mấy vui vẻ.

“Phải đó dì Văn Anh, nghe nói trước đó dì còn chăm con của thằng hai rất chu đáo nữa cơ mà.”

Tôi lập tức đỡ lời:

“Đó là vì Nhan Nhan ngoan ngoãn, tính tình thẳng thắn, nói gì cũng nghe, cả bé và Dụ Tình đều không chấp nhặt.”

Không giống con nhà chị, chỉ giỏi thêm mắm dặm muối rồi đi méc chuyện.

Vợ con cả cười nhạt:

“Thế à, chắc là do tiếp xúc còn ít.

“Trẻ con đông thì mới vui, ba với dì ở nhà cũng đỡ buồn.

“Hay là mấy hôm tới, để hai đứa nhà tôi qua ở chung luôn nhé.”

Vừa dứt lời, cả bàn ăn đang nói cười rôm rả bỗng sững lại.

Ai nấy đều quay sang nhìn vợ con cả.

Nhưng nhìn dáng vẻ thản nhiên gắp đồ ăn của con cả, tôi đã hiểu.

Hai vợ chồng họ từ sớm đã bàn bạc xong rồi.

Tôi quay sang nhìn ông Lý.

Ông ấy dùng ánh mắt ra hiệu rõ ràng, bảo tôi nhanh chóng từ chối.

Nào ngờ, ngay khi ông còn đang chờ mong, tôi lại cười tươi đồng ý:

“Được chứ.

“Có người chơi với ông Lý cũng vui mà.”

Dù sao tôi cũng sắp đi du lịch, người ở nhà trông trẻ cũng chỉ có thể là ông Lý.

Ông không hỏi ý tôi mà đã đồng ý với thằng hai.

Thì tôi cũng chẳng cần hỏi ý ông mà đồng ý với con cả vậy.

Chuyện thuận miệng làm người tốt, ai mà chẳng làm được?

Vừa nghe xong, sắc mặt ông Lý lập tức thay đổi.

Trước khi ông kịp lên tiếng, tôi đã thêm một câu:

“Tôi nhớ Nhan Nhan có nguyên cái thời khóa biểu kín mít, đến lúc đó ông Lý một mình trông ba đứa, đúng là cuộc sống phong phú đấy.”

Tôi mỉm cười trêu chọc, đồng thời nhìn lướt một vòng quanh bàn tiệc.

Vợ con cả sững người, rồi hỏi:

“Ba con ở nhà một mình? Dì Văn Anh, thế còn dì?”

Tôi càng cười tươi:

“Tôi với mấy bà bạn hẹn nhau đi du lịch rồi, đặt xong hết rồi, ba ngày nữa xuất phát.”

9

Sắc mặt vợ con cả lập tức biến đổi.

Tôi liếc sang Dụ Tình, thấy cô ấy có phần sốt ruột.

“Chị dâu, lịch học của Nhan Nhan kín cả ngày, chắc là không còn thời gian và sức lực đâu nha.”

Vừa nói cô vừa quay sang nhìn ông Lý, như chờ ông xác nhận.

Còn không quên thúc nhẹ thằng hai, ra hiệu anh ta lên tiếng.

Thằng hai ngẩng lên nhìn con cả một cái, rồi lập tức cúi đầu ăn cơm.

Quá rõ ràng, vừa thấy có xung đột, hai ông chồng liền muốn biến mất.

Đẩy vợ mình ra chiến tuyến trước.

Dù sao cũng là anh em ruột với nhau mà.

Quả nhiên, vợ con cả lập tức sầm mặt, giọng nói đanh lại:

“Ý cô là sao hả Dụ Tình? Ba đã trông Nhan Nhan thì sao lại không trông được con tôi?

“Chẳng lẽ ba chỉ có thằng hai là con trai, chỉ có mỗi Nhan Nhan là cháu à?”

Vợ con cả tính tình nóng nảy, có gì nói nấy, không vòng vo.

Còn Dụ Tình là dân làm ăn, không dễ bị chọc giận như vậy.

Cô ấy vẫn mỉm cười:

“Chị cả nói thế oan cho em rồi.

“Em chỉ lo là ba phải đưa đón Nhan Nhan đi học, lại không lái xe được, không có thời gian nấu cơm cho hai cháu nhà chị, lỡ bọn nhỏ đói thì sao?

“Với lại, nếu tính thân thiết, ba vẫn là ông nội ruột của hai bé nhà chị đó.

“Vừa rồi sinh nhật, ba tặng Nhan Nhan hai triệu, còn nhà chị tới bốn triệu lận.”

Giọng cô ấy nhẹ nhàng mà rắn rỏi, vừa nhướn mày vừa liếc mắt.

Vừa nói như nghĩ cho con cả, vừa chỉ ra chuyện ông Lý đang thiên vị rõ ràng.

Vợ con cả nghe xong thì nổi đoá:

“Dụ Tình cô có ý gì hả? Ba đã nói rồi, cháu nào sinh nhật cũng tặng hai triệu.

“Cô mà ganh thì đi đẻ thêm đi.

“Đẻ thêm một đứa nữa thành sinh đôi, thế là được sáu triệu, tôi đảm bảo sau lưng không nói một lời nào đâu!”

Không khí lập tức nồng nặc mùi thuốc súng.

Tôi ngồi bên, ung dung xem kịch vui.

Bọn họ còn muốn giở chiêu ép tôi?

Chẳng phải chỉ cần tôi nói mát vài câu, là nhà họ tự quay sang cắn nhau rồi sao?

Ông Lý thấy hai bà con dâu ai cũng không chịu nhường ai, vội vã lên tiếng hòa giải:

“Thôi thôi, đều là người một nhà cả, hôm nay là sinh nhật của Đại Bảo và Nhị Bảo, đừng cãi nữa.”

10

Nhìn ông Lý bị hai cô con dâu cãi cho mồ hôi đầm đìa.

Tôi không nhịn được mà thấy hả dạ trong lòng.

Ban đầu tôi đến với ông ấy là vì muốn có người bạn đời biết quan tâm, thấu hiểu nhau.

Nói cho công bằng, sau khi sống chung, ông ấy cũng coi như làm được phần nào.

Không đúng, phải nói là giả vờ cũng khá giống.

Nếu không phải mấy hôm trước, sau khi ông xuất viện trở về…

Tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện của ông với thằng hai…

Thì tôi thật sự không ngờ, trong lòng ông ấy lại có nhiều toan tính khúc mắc đến thế.

“Ba, bình thường ba lái xe ổn mà, sao lần này lại đâm xe vậy?” – thằng hai hỏi.

Ông Lý cười hì hì, hạ giọng thần bí:

“Con à, chuyện này con chưa hiểu đâu. Ba không giả bộ xảy ra chuyện thì sao kéo được dì Văn Anh cùng trông Nhan Nhan?

“Con không biết đâu, mấy hôm nay ba dậy sớm về muộn đưa đón nó, cái thân già này sắp rã rời rồi!”

Thằng hai như bừng tỉnh, giơ ngón cái với ông:

“Ba đúng là gừng càng già càng cay, cao tay thật. Quả nhiên biết cách trị phụ nữ.”

Vậy mà trong mắt ông Lý lại loé lên một tia khinh thường:

“Lúc mẹ mày còn sống, hai đứa con nhà mày anh cả bà ấy cũng chăm được ngon lành.

“Giờ bà ấy theo tao, vừa muốn rảnh rang, lại không muốn bỏ tiền lo chuyện trong nhà.

“Không chịu nghĩ xem, con trai bà ấy thì sống bên nước ngoài, sau này ai lo hương khói, ai lo tuổi già cho bà ấy?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương