Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Tôi quanh quẩn ở đầu làng suốt một hồi lâu.
Đàn chó nhìn thấy người lạ là tôi, đồng loạt nhe răng sủa ầm .
Tôi hãi, không dám chạy.
May mà cậu đi chợ sớm trông thấy. Cậu nhặt đá ném, đàn chó lập tản ra.
Cậu sững người, rồi nhận ra tôi.
“Phan , con lại ở đây?”
Tôi mân mê ngón tay, không dám nhìn thẳng.
“Cậu… cậu ơi…”
Mũi tôi cay xè.
“ đưa con tới?”
“Là… ba ạ…”
Cậu thở dài nặng nề, kéo tay tôi vào nhà.
“Vào ăn sáng đi, ăn xong cậu đưa con về.”
“ Lát gặp dì phải chào, nghe chưa? Dì con…” Nhắc đến dì, cậu im bặt, mặt trầm xuống.
Tôi nhớ mẹ — dì dượng là người Đông Bắc, rất dữ, cũng .
Từ ngày cậu cưới dì, mẹ không dám về nhà ngoại nữa.
Mỗi lần về, còn phải nhìn sắc mặt dì mà sống.
Mẹ nói phụ nữ Đông Bắc là hổ cái, cậu dám hé răng nửa mặt dì.
Tôi bất an, trong đầu tưởng tượng đủ thứ, dì đánh mình.
Cậu dẫn tôi vào nhà.
Đúng lúc dì đang nấu bữa sáng, nhìn thấy tôi chỉ nhíu mày:“Không mua được đồ mà lại nhặt thêm một , giỏi thật .”
Cậu gãi đầu cười gượng: “Cho con bé ăn bữa sáng, lát đưa về.”
Dì hừ lạnh, tiếp tục nấu.
bao lâu, mùi cháo thịt băm trứng bắc thảo thơm nức. Dì đặt mặt tôi cái chiếc muỗng: “Ăn xong thì về nhé.”
Tôi khẽ gật đầu, hít mũi một cái.
Hai em tò mò nhìn tôi: “Chị , chị lại đến nhà em thế?”
Tôi cười nhẹ, đáp rằng lát nữa chị đi rồi. Chúng nghiêng đầu : “Chị đi đâu ạ?”
Tôi ôm , không biết trả , chỉ cười gượng.
Tôi nghĩ rồi, mình thị trấn — đến cô viện.
Nghe nói nơi đó nhận những trẻ… không còn nhà về.
4
Ăn xong, tôi chủ động chăm em trai em gái, còn rửa sạch hết chén .
Dì cậu vào phòng, lát sau cậu bước ra. Cậu nhét vào túi tôi một phong bao lì xì.
“Dì con cho .”
khi rời đi, tôi lại lén bỏ phong bao ấy vào túi em gái.
Nhà cậu khá giả gì. Dì ở nhà chăm con, một mình cậu làm việc nuôi gia đình, cuộc sống rất chật vật.
Cậu chở tôi ra đầu làng.
Từ xa thấy ba.
Ông đang nắm tay người đàn bà kia, hai người thân mật không kiêng dè gì .
Cậu dừng xe bên đường, kéo tôi đi tới.
“Con lại về làm gì? Không phải ba nói là đừng quay lại nữa ?”
Ba thấy tôi, trong là sự chán ghét không che giấu.
Tôi trốn sau lưng cậu, không dám nhìn ông.
“Ý là gì? Con ruột mình mà cũng không cần à?” Cậu cau mày , giọng không vui.
“Con bé bị toà xử cho mẹ rồi, giờ liên quan gì đến tôi. Mau dẫn đi, không tôi đánh chết .”
Nghe vậy, cậu vội chắn mặt tôi. người cậu run vì , nhìn ba mà nói được nào.
“? đánh tôi à? Lại đây, đánh đi!” Ba vỗ vỗ vào mặt mình, trông hệt như một kẻ vô lại.
“Nếu dám ở lại, tôi đem bán đi cho xem.”
Cậu không giỏi cãi, nắm chặt tay tôi định xông . Tôi vội kéo cậu lại, ông làm cậu bị thương.
Đối phó với hạng người như ba, cậu chịu thiệt mất.
Cậu buông tay, nghiến răng kéo tôi rời đi.
5
Quay đi quay lại, tôi lại trở về nhà cậu.
Lần này sắc mặt dì càng khó coi, khuôn mặt dài ra đầy tối.
Bà chống nạnh, chỉ tay vào cậu mà mắng: “Trương Đại Trụ, nhà mở ngân hàng chắc? Thấy nào cũng rước về nuôi à?”
“Bình thường mang mấy con mèo con chó về thôi đủ rồi, giờ còn dám mang con người về nhà, giỏi thật !”
Cậu không nói gì, cúi đầu im lặng bà mắng.
Dì đến mức giơ tay đấm vai cậu: “Đồ nhát cáy! Nói cũng không ra một câu!”
“Thục Phân, con bé ở lại đi… tội nghiệp quá mà.” Cậu ôm đầu tránh đòn, bà lại vung tay đánh.
Dì lườm ông một cái: “Tôi cũng tội nghiệp đây! Ba mẹ còn sống sờ sờ ra , mắc gì chúng ta phải nuôi?”
Cậu im lặng.
Trên đường về, cậu gọi cho mẹ tôi.
Bà bảo cậu cứ đem tôi thả cửa nhà ba, đừng xen vào chuyện của người khác.
“Ly hôn cũng phải nuôi con chứ! Nuôi con mèo con chó còn có tình cảm, bọn đúng là bằng loài vật!” Cậu đến run người.
Dì hậm hực bỏ đi, lúc đi ngang qua còn trừng tôi một cái khiến tôi run bắn người.
Sau khi dì rời khỏi, cậu bước ra. Tôi cúi đầu, giọng gọi: “Cậu ơi…”
Cậu xoa đầu tôi, mỉm cười dịu dàng: “Phan , con phải biết ngọt ngào một chút, dì con thật ra là người mềm lòng.”
“Bà ấy rồi thích con thôi.”
Tôi không hiểu câu ấy có nghĩa gì. Chỉ biết tôi không vì mình mà cậu dì cãi nhau.
Thế là tôi lén bỏ đi.
7
Tôi thăm rồi.
Trên thị trấn có cô viện, nơi đó nhận những trẻ không cần.
Tôi men theo con đường lớn mà đi mãi.
Chỉ cần không có tôi, ba mẹ nhà cậu không còn phiền não nữa.
Tôi đi rất lâu, đến khi trời sập tối.
Tôi lạc đường.
Một chị tốt bụng dẫn tôi đến đồn cảnh sát.
Chú cảnh sát tôi giờ này còn đi lang thang một mình.
Tôi nói đến cô viện.
Chú lại tôi đến đó làm gì. Tôi chớp , nghiêm túc trả : “Cháu tự đưa mình đến cô viện.”
Chú cảnh sát lặng người. Rồi tôi có nhớ số điện thoại của ba mẹ không, tôi lắc đầu. Khẽ nói: “Ba mẹ cháu ly hôn rồi.”
Tôi không dám nói rằng — hai đều không tôi.
Chú cảnh sát siết chặt nắm tay, gương mặt trở nên nghiêm trọng.
8
Khi cậu dì đến nơi, trời khuya. Dì người đầy bụi, xông vào liền tát mạnh mông tôi một cái.
Trên gương mặt nghiêm lại của bà xen lẫn mệt mỏi lo lắng.
“Con chết tiệt này, chạy loạn gì hả? Làm tôi tìm ngày, may có người trong làng thấy con đi hướng này, không thì biết tìm ở đâu!”
Cậu vốn nổi tiếng hiền lành, nhưng lần này cũng thật sự giận.
“Con biết không, mọi người lo cho con lắm! Dì con còn lội ao ở đầu làng tìm con !”
Giọng cậu vang to, nước tôi lập trào ra.
“Được rồi, gào làm gì!” Dì cau mày lườm cậu, rồi quay sang tôi: “Con đang yên đang lành chạy đi đâu hả?”
Tôi khóc đến nghẹn ngào, không nói được nào.
Cuối cùng, chú cảnh sát phải giải thích, mới biết tôi định đi cô viện.
Dì lau nước , lẩm bẩm chửi : “Con bé này đúng là lì… làm ra cái trò này, có phải thiên hạ biết tôi là bà dì độc ác, bắt con phải chạy trốn đi không? Nằm mơ đi!”
“Ngày hôm nay tôi nợ biết bao nhiêu nhân tình, tốn bao nhiêu tiền tìm con, giờ về phải làm việc trả nợ cho tôi nghe chưa!”
“Còn nếu dám lười như cậu con, tôi không yên đâu!”
Bà nắm chặt tay tôi, lôi tôi về nhà.
Sau này tôi mới biết, sáng hôm ấy… bà định ra chợ mua sườn cho tôi.
9
Lúc ăn , tôi chỉ dám xới một , thấy tôi ăn nhiều mà chê.
Bà nội từng nói, con gái không cần ăn nhiều. Ở nhà, hễ tôi ăn thêm chút, bà liền mỉa mai: “Chỉ biết ăn chực, làm được gì.”
Mẹ thì giả vờ không nghe thấy. Ba cũng chỉ cúi đầu ăn phần mình.
…
Tôi cẩn thận ngồi xuống.
Dì “rầm” một tiếng, đặt mạnh đũa bàn, giật lấy của tôi.
“Làm cái dáng vẻ đáng thương đó cho xem hả? Gầy tong teo thế kia, ốm ra tôi không lo đâu.”
Bà xới thêm , nén xuống rồi đặt mạnh cái đầy mặt tôi. “Ăn đi! Em con trắng trẻo mũm mĩm, nhìn con thì như cành củi. Người ta nhìn vào lại bảo tôi ngược đãi con nít.”
“Con đúng là chỉ biết chọc tôi thôi.”
Tôi cắn môi, nước chực trào nhưng vẫn ăn hết to.
Thì ra… tôi cũng có thể ăn đùi gà.
Hai em nhìn tôi tròn xoe , tò mò : “Chị , chị ở nhà em thế? Chị không có nhà à?”
“Chị không về nhà mình ?”
Tay tôi khựng lại.
Cậu cười nói: “Từ nay chị Phan ở với chúng ta.”
Dì nhíu mày, hừ nhẹ: “ đúng là người tốt quá mức rồi .”
Cậu lúng túng, hạ giọng: “Thục Phân, đừng nói vậy mặt bọn mà…”
Dì liếc tôi một cái, rồi im lặng.
Em trai lại tiếp: “Có phải ba mẹ chị không cần chị nữa không?”
Dì nhét cho mỗi một cái đùi gà: “Ăn đi, đừng có nói linh tinh. không nói, ngủ không — mấy này đều quên hết rồi à?”