Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Là Trần Vũ.
Năm năm.
Anh dường như chẳng thay đổi nhiều, chỉ bớt đi nét non trẻ, thêm sự điềm tĩnh, chín chắn của đàn ông trưởng thành.
Khí chất càng trầm lắng, như hồ sâu.
chẳng hề để ý đến sự cứng đờ của tôi, tôi lại, tươi giới thiệu: “Thầy Trần, là gái em, hôm nay đến chơi cùng em.”
Tôi nhận ánh mắt Trần Vũ rơi mình, qua cả lớp khẩu trang cũng thấy sức nặng ấy, xen lẫn dò xét và một chút phức tạp khó nắm bắt.
Sắc anh nhạt đi rệt, nụ xã giao thường trực cũng biến mất.
Nhưng giọng vẫn bình thản, gật đầu với tôi: “Xin chào.”
Tim tôi như nhảy lên tận cổ họng, bàn tay lập tức toát mồ hôi.
Chỉ biết vô thức khẩu trang, lắp bắp thốt ba chữ: “Chào thầy.” Mắt không dám nhìn, chỉ gằm xuống đất.
vẫn vô tư bắt chuyện: “Thầy Trần, thầy cũng đến căn tin ăn ? Có muốn ngồi chung không?”
“Không, tôi còn việc.” Giọng Trần Vũ không nghe xúc.
Anh lại liếc tôi một cái, không biết có nhận tôi hay không.
Tôi nhìn theo bóng lưng thẳng tắp ấy, tim như bị bóp chặt, vừa chua xót vừa nghẹn thở.
Sao anh lại ở ? Là thầy của ? Thế giới này nhỏ đến nực .
“Chị, đi thôi, cô ấy chắc đợi lâu .” giục.
đó tôi chẳng mình được đến gặp cô gái kia thế nào, đầu chỉ toàn gương lạnh lùng của anh.
“ chị đã gặp giúp em , chị về .”
“Hả? Đi liền ? Ngồi thêm chút đi?”
“Không.” Tôi dứt khoát, gần như chạy trốn khỏi chỗ đó.
Tim vẫn đập loạn, đầu óc rối tung.
đi con đường rợp bóng cây, chân bỗng chậm lại.
Phía trước không xa, Trần Vũ đang đi cùng một cô giáo ăn mặc chỉnh tề.
Cô ấy cầm tập tài liệu, nghiêng đầu mỉm gì đó, Trần Vũ nghiêng tai lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu đáp lại.
3
Khung cảnh trước mắt thật hài hòa, dễ nhìn đến khiến tôi dần dần chìm xuống đáy.
Xem đi, quả nhiên.
Năm năm , sao anh có thể vẫn một mình được chứ.
Anh nên có cuộc sống mới, có đời mới.
Tôi tự nhạo chính mình, cúi thấp mũ, nhanh hơn, gần như chạy trốn khỏi ngôi trường khiến tôi nghẹt thở ấy.
Buổi tối, tôi không về nhà.
Ngực nghẹn đến khó chịu, tôi tiện tay tìm một quán bar trông có vẻ yên tĩnh để chui vào.
Ban đầu chỉ định một để thoải mái một chút, kết quả hết này đến khác, càng càng thấy nặng nề.
Men rượu bốc lên, tầm nhìn bắt đầu mơ hồ.
Bàn bên cạnh có một trai trông sạch sẽ sáng sủa, còn trẻ, có lẽ là sinh viên.
Ma xui quỷ khiến, tôi cầm đi qua, chống tay lên bàn ấy, cố gắng giữ cho giọng mình bình thường:
“Trai đẹp, một mình ? với chị một nhé?”
trai ràng sững lại, có chút lúng túng nhìn tôi.
ấy vừa há miệng, còn chưa kịp gì, lưng tôi đã vang lên một giọng trầm lạnh buốt, quen thuộc đến khiến tôi toàn thân cứng đờ.
“Cô ấy nhiều . Tôi đưa cô ấy về.”
Tôi giật mình quay đầu.
Trần Vũ đứng ngay lưng, lạnh tanh, mày nhíu chặt, sắc tối đen như sắp nhỏ .
Anh đưa tay, nắm chặt lấy cánh tay tôi, tôi rời khỏi cái bàn kia.
chân tôi loạng choạng, suýt ngã, anh lập tức vòng tay còn lại qua eo tôi, giữ chặt.
Qua lớp áo mỏng, bàn tay nóng rực của anh khiến tôi run.
“Anh… anh sao lại ở ?” Tôi nheo mắt nhìn anh, lưỡi líu lại, khó mà ràng.
“Đi ngang.” Giọng anh cứng nhắc, không cho phép từ chối, nửa dìu nửa ôm tôi đi ngoài.
lưng, trai kia còn lưỡng lự hỏi với theo: “Anh ơi, là gái anh ?”
Trần Vũ chân không dừng, đầu không quay, chỉ từ cổ họng thoát một chữ trầm thấp: “Không.”
Tôi dựa vào anh, mũi toàn là mùi tuyết tùng quen thuộc pha chút hương rượu anh.
Mọi sự gắng gượng chớp mắt bị rút cạn, đầu óc nặng nề, mặc kệ để anh nhét tôi vào ghế phụ, thắt dây an toàn.
Đến khi tỉnh lại, đầu đau như búa bổ.
Mở mắt, là một trần nhà xa lạ, đèn chùm giản đơn, không khí thoang thoảng mùi giặt và cả mùi hương thuộc về anh.
Tôi bật dậy, nhìn quanh.
Căn phòng ngăn nắp đến khô khan, bàn có vài cuốn sách chuyên ngành, còn một khung ảnh úp xuống.
Tôi nhận bức ảnh đó – tấm hình anh giành cúp trận bóng rổ đại học.
là nhà Trần Vũ.
tôi mặc chiếc áo thun xám rộng thùng thình, ràng là đồ nam.
Quần áo của tôi đâu? Đêm qua…
Cửa phòng ngủ mở.
Trần Vũ bưng cốc vào, thấy tôi đã ngồi dậy, động tác khựng một chút, đưa cho tôi:
“Tỉnh ? Đau đầu không? chút mật ong đi.”
Tôi nhận lấy, ngón tay vừa chạm vào anh liền như bị điện giật, vội rụt lại.
Cúi gằm đầu, nhấp từng ngụm nhỏ, không dám nhìn thẳng.
Anh ngồi xuống mép giường, im lặng dài, nặng nề đến khiến ta nghẹt thở.
Một lúc , anh mới mở miệng, giọng không xúc:
“Hôm qua, cãi nhau với trai ?”
Anh ngừng lại, bổ sung: “Anh ta không đến đón em sao?”
Tim tôi giật thót.
Nhớ tới cảnh hôm qua trường, anh đi cùng cô giáo kia, nỗi ấm ức và tức tối dâng trào.
Tôi lắc đầu, tránh ánh mắt anh, lí nhí: “Không có. Chỉ là tụ tập bè, hơi nhiều, tôi không cho anh ấy biết.”
Anh không hỏi thêm, chỉ gật đầu:
“ bàn có đồ ăn sáng, ăn khi còn nóng.
Sáng nay tôi có tiết, ăn xong tự về nhé?” Giọng anh khách sáo, xa cách.
“Ừ. ơn.” Giọng tôi khô khốc.
Anh không thêm gì nữa, đứng dậy rời khỏi phòng.
Tôi nhìn cánh cửa đóng lại, như đổ lẫn đủ thứ gia vị, chua ngọt đắng cay khó tả.
Vài ngày , tôi tham gia ghi hình một chương trình thực tế ngoài trời.