Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/BJ0phyiUW

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

6.

Tôi là con một ở vùng Giang – Tô – Thượng.

Một danh xưng khiến người khác vừa nghe đã thấy ngưỡng mộ.

Nhưng tôi lại không có được cuộc sống như mơ, bởi vì ba mẹ tôi đều rất trọng nam khinh nữ.

Tôi trở thành con một, chỉ vì thời điểm đó chính sách không cho phép sinh thêm. Ba mẹ tôi đều làm trong cơ quan nhà nước, không ai dám liều lĩnh để rồi mất việc.

Đợi đến khi chính sách hai con được nới lỏng, thì cả hai người họ đều đã mất khả năng sinh sản.

Mẹ tôi suốt ngày thở ngắn than dài, trách mình sinh không đúng thời. Còn ba tôi thì càng quá đáng hơn, ra ngoài bao nuôi một người phụ nữ chỉ hơn tôi hai tuổi, với hy vọng chứng minh rằng bản thân vẫn còn “phong độ”. Thế nhưng chừng ấy năm qua, người phụ nữ kia vẫn không sinh được đứa con nào, vậy mà mẹ tôi còn rộng lượng tuyên bố: Nếu bà ta sinh được con trai, mẹ tôi sẽ mang về nuôi.

Vì không sinh được con trai, mẹ tôi dồn hết sự quan tâm lên người cháu trai – con của chị gái bà ấy.

Còn ba tôi thì phải xoay như chong chóng giữa mẹ tôi và người đàn bà bên ngoài, đâu có thời gian lo cho tôi.

Trong một môi trường như thế, tôi bị nuôi như một đứa trẻ hoang, chẳng có ai thực sự quan tâm, dần dần trở nên vặn vẹo, méo mó.

Cho đến khi ba tôi bị tiểu tam lừa mất một khoản tiền lớn, còn mẹ tôi thì chuyển quyền sở hữu căn nhà sang tên đứa cháu rồi bị chính nó chặn liên lạc, thì họ mới bắt đầu nhớ ra sự tồn tại của đứa con gái duy nhất – là tôi.

Không liên lạc được với tôi, họ đi thẳng đến tòa án, khởi kiện tôi.

Tôi đã cung cấp rất nhiều bằng chứng cho thấy mình không được nuôi dưỡng tử tế khi còn nhỏ. Cuối cùng, tòa tuyên rằng khi họ nghỉ hưu, tôi chỉ cần chu cấp mức tối thiểu theo chế độ trợ cấp sinh hoạt – chưa đến năm trăm nghìn mỗi tháng.

Tôi không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận.

Đây chính là cái gọi là “không chấp nhặt chuyện cũ” mà Trọng Duy nhắc tới ư?

Có lẽ sự im lặng của tôi khiến Trọng Duy cảm nhận được điều gì đó.

Anh ta như muốn vớt vát, liền nói:

“Anh không có ý đó đâu, Miểu Miểu. Ý anh là… em thật sự là một người rất lương thiện.”

Thế nhưng một người lương thiện thì rồi được gì?

Sự thờ ơ của cha mẹ?

Sự xem thường từ chồng?

Và ánh mắt khinh miệt của bố mẹ chồng?

Nếu vậy thì tôi thà cả đời này không bao giờ làm một người lương thiện nữa.

7.

Việc đầu tiên tôi làm khi đến công ty là lập một bản thoả thuận ly hôn cho chính mình.

Ngay khi chỉnh sửa xong bản thảo, tôi liền gửi cho Trọng Duy – lúc này đã lên máy bay.

Sau đó, tôi toàn tâm toàn ý quay trở lại công việc.

Công việc thu mua vốn lặt vặt, nhiều đầu mục, nhưng với hơn mười năm kinh nghiệm, dù trong lòng còn nặng trĩu, tôi vẫn hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo.

Trọng Duy có lẽ đã nhận được bản thoả thuận ly hôn của tôi ngay khi vừa hạ cánh, nhưng anh ta không hồi âm.

Khi tôi tan ca, đón hai đứa nhỏ về nhà, liền nghe thấy Trọng Duy đang gọi video với ba mẹ anh ta.

Hai đứa trẻ lập tức chạy ào đến, ríu rít trò chuyện với bố.

Tôi vừa nấu cơm vừa nghe bài học online, mẹ chồng đi vào lúc nào tôi cũng không hay biết.

Bà ta đưa tay tắt hẳn video của tôi, lúc tôi quay lại mới nhìn thấy bà đứng phía sau.

Bà có vẻ không hài lòng, trách móc:

“Lại học cái gì nữa đây? Suốt ngày bận bù đầu, đến nỗi nấu bữa cơm cũng không tập trung được à? Bảo sao tôi về đây bao lâu rồi mà chẳng thấy tay nghề nấu nướng của cô tiến bộ lên tí nào.”

“Tôi không có gì để nói với bà cả. Nếu không có chuyện gì thì ra ngoài đi, bếp chật, hai người đứng một chỗ vướng víu lắm.”

Bà ta giật giọng:

“Tiểu Miểu à, hóa ra tôi trước giờ nhìn nhầm cô thật rồi. Lúc Trọng Duy còn ở nhà, cô còn biết dịu giọng đon đả với chúng tôi. Giờ nó vừa đi, cô đã lộ nguyên hình rồi.”

Tôi tắt bếp, quay sang hỏi thẳng:

“Rốt cuộc bà muốn gì? Không có việc gì thì tôi phải cho tụi nhỏ ăn cơm.”

Bà ta bực tức nói:

“Tôi nghe nói Trọng Duy muốn ly hôn với cô, nên mới có lòng tốt tới khuyên nhủ. Tôi bảo này, tốt nhất là cô nên bám chặt lấy con trai tôi – cái cây hái ra tiền đấy. Cô cũng đâu còn trẻ trung gì, sau này muốn gặp được người giỏi giang như nó nữa thì khó lắm đấy! Nó mà đi nước ngoài về là khác rồi, chẳng thiếu gì mấy cô gái trẻ xinh theo đuổi đâu. Đến lúc đó cô có hối hận cũng chẳng kịp đâu nhé!”

Tôi vốn dĩ chẳng muốn đôi co với bà ta, nhưng nghe đến câu cuối cùng, tôi chợt khựng lại.

Tôi hỏi:

“Bà biết chuyện anh ta đi nước ngoài sao?”

8.

Mẹ chồng tôi trước tiên liếc tôi một cái đầy khinh miệt, sau đó tự tin thao thao bất tuyệt:

“Chứ còn gì nữa, chuyện lớn như vậy con trai tôi sao không nói với tôi được? Nhà họ Trọng chúng tôi trước giờ chưa ai từng ra nước ngoài làm việc cả, đây là việc vinh hiển lắm đấy, ba nó vui phát điên rồi kìa.”

“Nó còn dặn tôi đừng nói cho cô biết là tôi đã biết. Tôi hiểu ý nó mà, sợ cô tự ti chứ sao. Nhà cô nhìn qua thì hoa mỹ lắm, bố mẹ đều là cán bộ cao cấp, trí thức lớn gì đó, nhưng có giúp được gì cho cái nhà nhỏ này không? Công việc của cô cũng chẳng ra gì, ai chẳng biết doanh nghiệp nhà nước giờ toàn cắt giảm nhân sự, kinh tế thì khó khăn.”

Nói xong câu đó, bà ta lại liếc tôi một cái rồi buông giọng:

“Tôi thấy giờ cô cũng chẳng phân biệt được phải trái nữa rồi. Tôi không nói thêm đâu. Vợ chồng các người chuyện gì thì tự lo đi, mỗi người có duyên phận riêng, tùy theo số mệnh thôi.”

Hừ.

Thì ra ba mẹ anh ta đều biết từ đầu.

Cuối cùng hóa ra chỉ có mình tôi là bị giấu.

Tốt lắm.

Tôi bưng cơm ra ngoài, dọn cho tụi nhỏ ăn xong, rồi quay về phòng gọi cho Trọng Duy.

Phải đến lần thứ ba anh ta mới chịu bắt máy.

Anh ta vờ vịt:

“Anh vừa họp xong, đang sắp xếp nhiệm vụ cho ngày mai mà!”

Tôi không thèm giữ thể diện cho anh ta:

“Vừa nãy còn video với ba mẹ anh mà, đến lượt tôi thì lại họp à? Trốn tránh có giải quyết được gì không?”

Anh ta im lặng vài giây, rồi đột nhiên nói:

“Miểu Miểu, chuyện công tác nước ngoài lần này, quả thực là anh có lỗi với em, anh xin lỗi. Nhưng chúng ta là vợ chồng, anh đưa ra quyết định này hoàn toàn là vì tương lai của chúng ta, cũng vì anh tuyệt đối tin tưởng vào em.”

Tôi lập tức ngắt lời:

“Vì quá tin tưởng tôi nên chuyện này anh bàn với ba mẹ, chứ không hề nói gì với tôi?”

Anh ta ngớ người:

“Gì cơ?”

“Đừng giả ngây nữa. Anh nói ba mẹ không biết chuyện anh đi nước ngoài, nhưng thực tế là ba người nhà anh đã bàn bạc kỹ càng cả rồi. Còn tôi và hai đứa con thì là người ngoài của cái nhà này.”

“Hoặc là, vì anh biết tôi bị ràng buộc bởi hai đứa con, không thể dễ dàng rời đi, nên anh không cần phải tính đến cảm xúc hay ý kiến của tôi, đúng không?”

9.

Càng nói, giọng tôi càng gay gắt, thì Trọng Duy cũng bắt đầu lớn tiếng theo.

“Anh mà không nghĩ cho em và các con thì anh đi nước ngoài làm gì? Em có biết môi trường bên này tệ đến mức nào không? Vậy mà anh vừa xuống máy bay, em đã gửi đơn ly hôn! Thật sự quá đáng rồi đấy, Cốc Miểu, trước giờ anh chưa từng nghĩ em lại là người không chịu được sóng gió như vậy!”

“Tôi không muốn nghe mấy lời vô nghĩa của anh nữa. Đơn ly hôn tôi đã gửi rồi, ký đi. Đến kỳ nghỉ, anh quay về là chúng ta ra tòa.”

Giọng lạnh tanh của tôi khiến Trọng Duy tức giận đến run người, anh ta gằn giọng:

“Cô mơ đi! Tôi không đời nào ly hôn với cô đâu, đừng có mơ tưởng! Rồi sẽ có ngày cô phải quỳ xuống cầu xin tôi đấy!”

Ngay sau khi cúp máy, tôi phát hiện anh ta đã ngưng toàn bộ các khoản quỹ nhỏ chúng tôi lập mỗi tháng cho hai đứa trẻ.

Không đáng bao nhiêu, lặt vặt thôi.

Nào là quỹ đi chơi, quỹ đồ ăn vặt… cộng lại cũng chỉ tầm ba, bốn chục triệu.

Anh ta thay đổi quyền truy cập rồi rút hết tiền.

Tôi lập tức hiểu ra, đây chính là “trừng phạt kinh tế” mà anh ta nói đến.

Thật nực cười.

Sống với nhau bao nhiêu năm, giờ tôi mới hiểu, con người có thể có quá nhiều gương mặt đến thế.

Ngay khi tôi vừa nhận ra anh ta ích kỷ thế nào, thì anh ta lại tiếp tục cho tôi xem bộ mặt vô liêm sỉ nhất của mình.

Sau đó, anh ta nhắn cho tôi một tin:

“Cô đã muốn ly hôn thì khoản lương tôi hứa chuyển cho cô trước đó cũng không có nữa. Cho đến khi cô đồng ý không ly hôn.”

Một phút sau, lại thêm một tin nữa:

“Tất nhiên, kể cả cô đồng ý không ly hôn ngay bây giờ, tôi cũng chưa chắc đã chuyển tiền lại đâu. Tôi phải xem xét thái độ của cô đã. Dù gì cô cũng đã có ý định rời bỏ tôi.”

Tiền đúng là thứ tồi tệ nhất trên đời này.

Nó khiến một cuộc hôn nhân đến cuối cùng chỉ còn là cuộc giằng co về lợi ích.

Tôi nhìn vào thông báo thăng chức vừa được hệ thống gửi đến, bấm vào xem kỹ chế độ đãi ngộ mới, phát hiện thu nhập của tôi tăng 35% so với trước.

Tôi thở ra nhẹ nhõm.

Tiền… cũng là thứ tuyệt vời nhất trên đời này.

Nó giúp một người mẹ, khi đối diện với hai đứa con, không đến mức tay trắng, cùng đường.

Tùy chỉnh
Danh sách chương