Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Hiện giờ đã mang thai, e rằng họ đành phải chấp nhận thôi.”
Tiếng xì xào liên tục như những lưỡi dao xoáy sâu vào lòng Thẩm Dự.
Hắn quay lại hằn học liếc thứ muội.
Thịnh Liên Nhi sớm đã sợ đến tái mét.
Nàng ta không thể chối vì quả thật có viết thư qua lại với Lưu công tử.
Mà đó cũng là nhờ thứ muội khôn ngoan mưu tính, sợ ta biết chuyện tốt giữa nàng ta với Thẩm Dự nên bày trò cho ta thấy mình và Lưu công tử đang lén lút trao đổi thư từ
Dù thế nào thì nàng ta cũng chẳng dám nói trắng ra với Thẩm Dự, vì tiết hạnh của nữ tử quan trọng hơn hết thảy mọi thứ, Bạch Liên Nhi sợ khiến Thẩm Dự nảy sinh nghi kỵ.
Nay chính là “tự bê đá đập chân mình,” nàng ta đuối lý chẳng thốt nên lời.
Thấy Thẩm Dự tức giận đến đỏ hoe mắt, siết chặt tay thành quyền, thứ muội không nhịn nổi nữa mà mặc kệ mọi người xung quanh, cố lết từ chân ta qua ôm lấy vạt áo của Thẩm Dự.
“Dự ca ca, muội không phải là người như thế… Huynh hiểu muội mà…”
Lời còn chưa dứt, Thẩm Dự đã vội quát tháo, tung một cước thẳng vào ngực nàng ta:
“Ngươi nói càn nói xiên gì đó?”
“Ta thì hiểu cái gì!”
“Ngươi mang thai đứa con hoang chẳng rõ của ai, còn dám trách đích tỷ ức hiếp ngươi.”
“Loại nữ tử vô liêm sỉ như ngươi nếu ở Thẩm gia ta, chúng ta sớm đã cho một dải lụa trắng mà tự vẫn.”
Nghe lời Thẩm Dự nói với Thịnh Liên Nhi y hệt câu hắn từng dùng để sỉ nhục ta kiếp trước, trong lòng ta hả hê vô cùng.
Những khổ đau ta phải gánh chịu kiếp trước, giờ thứ muội cũng phải nếm đủ.
Thịnh Liên Nhi ôm ngực, bấu víu lấy áo Thẩm Dự:
“Sao Dự ca ca không tin muội…”
Sợ nàng lại lắm lời khiến người khác nghi ngờ, Thẩm Dự vội vã phủi sạch quan hệ.
“Ngươi hỏi tin hay không, tốt nhất đi nói với gia chủ Thịnh gia ấy.”
“Ta không liên can.”
Dứt câu, hắn luống cuống rời đi, để lại thứ muội bẽ bàng như một tên hề, hứng chịu ánh mắt khinh miệt của mọi người.
Yến mừng sinh thần năm nay đã tan cuộc trong cảnh nhục nhã như vậy.
5
Dẫu Thẩm Dự đã hết sức phủ nhận liên quan đến thứ muội trong ngày hôm ấy nhưng những kẻ chứng kiến đâu dễ bị qua mặt.
Ngày hôm sau, lời đồn về cả ba người chúng ta đã lan truyền khắp nơi.
Thiên hạ đồn đoán xem thứ muội đang mang thai con của ai.
Có kẻ bảo là con của Thẩm Dự, có kẻ nói là con Lưu công tử.
Lại có kẻ chê thứ muội phóng đãng, không biết nàng ta từng lén lút với bao nhiêu người, chửa hoang chẳng rõ phụ thân.
Thứ muội tức giận đập phá một gian phòng toàn đồ đắt tiền, ầm ĩ đến mức chẳng ai yên được.
Đêm xuống, phụ thân ta – người đang được phái đi công vụ vội vàng trở về, ông đi thẳng tới viện của ta.
Vừa vào cửa ông đã quát tháo và giáng cho ta một bạt tai:
“Nghiệt chướng, việc xấu trong nhà không được truyền ra ngoài.”
“Ai cho phép ngươi kể chuyện muội muội ngươi có mang cho người khác nghe.”
“Thật hồ đồ!”
Nhìn gương mặt phẫn nộ của phụ thân, ta bình thản đáp trả:
“Phụ thân có lầm viện, lầm người chăng.”
“Rõ ràng thứ muội không biết mang thai con của ai khiến Thịnh phủ mất sạch thể diện, sao người lại quay ra mắng con?”
Có lẽ không ngờ một kẻ xưa nay ngoan ngoãn như ta lại dám cãi, ông giận tím mặt, buột miệng nói:
“Ai bảo đó là con hoang, rõ ràng là của Thẩm Dự…”
Câu nói chưa hết thì phụ thân đột nhiên im bặt.
Ta lạnh lùng nhìn chằm chặp vào ông như một con thú ẩn náu ở sâu trong sơn lâm.
Phải, phụ thân ta ngay từ đầu đã biết việc Thịnh Liên Nhi và Thẩm Dự có tư tình.
Thậm chí, chính ông còn gián tiếp thúc đẩy chuyện này diễn ra.
6
Kiếp trước, khi ta bị vu oan chuyện đánh đập thứ muội trong gác lầu, ta đã cuống cuồng đến tìm phụ thân để giải thích.
Nhưng hôm đó cũng như hôm nay, ông giáng cho ta cái tát đau điếng.
“Đồ đáng c/h/ế/t, ngươi thì oan khuất cái gì?”
“Biết bao cặp mắt nhìn thấy ngươi đánh thứ muội, vậy mà ngươi còn mặt mũi nào kêu oan.”
“Ta thấy ngươi chẳng khác gì ả mẫu thân độc phụ của ngươi, xưng đích tiểu thư đã lâu nên chẳng còn biết mình là ai nữa.”
“Người đâu, nhốt nó vào phòng, cấm không cho ra ngoài!”
Ta ôm nửa bên má bỏng rát ngồi bệt trên đất, kinh hoàng trước những lời nói của ông.
Năm xưa, mẫu thân ta dốc sạch của cải giúp phụ thân lo lót đường công danh.
Sau khi phụ thân đỗ đạt, ông cũng đối đãi với mẫu thân vô cùng tốt, còn mở tiệc chiêu đãi tuyên bố nhớ ơn mẫu thân trước mặt mọi người.
Mẫu thân ta mất do khó sinh, ông còn thề cả đời sẽ không đi bước nữa, cũng sẽ không để ai đe dọa địa vị đích nữ của ta.
Nhờ hai việc này, người người ngoài kia ca ngợi phụ thân trọng tình trọng nghĩa, xứng đáng là bậc quân tử.
Ông cũng nhờ đó mà thăng quan tiến chức.
Nào ngờ bây giờ, chính miệng ông bảo mẫu thân ta là “độc phụ.”
Ta u mê không hiểu, để mặc người ta áp giải nhốt vào phòng.
Mãi đến đêm, di nương mới vào phòng gặp ta và cho ta biết đáp án.
Khi ấy, bộ cánh mà di nương khoác trên mình chính bộ áo choàng màu xanh lục mà mẫu thân hay mặc lúc sinh thời – trang phục chỉ chính thất mới được phép dùng, trông bà ta vô cùng quý phái.
Đường eo uyển chuyển càng làm nổi bật vóc dáng mềm mại.
Rõ ràng thân thể yểu điệu như nhành liễu, song mỗi câu mỗi chữ thốt ra lại độc ác như rắn rít:
“Ta còn tưởng ngươi sẽ khôn ngoan hơn mẫu thân ngươi đôi chút.”
“Ai dè cũng vô dụng chẳng kém.”
Ta lảo đảo đi xuống giường, nhào đến chụp lấy bà ta:
“Ngươi… Ngươi nói gì.”
“Ai cho phép ngươi mặc y phục của mẫu thân ta!”
Bà ta nghiêng người né tránh để ta ngã xuống đất một cách thảm hại, nở nụ cười khinh bỉ:
“Tất nhiên là lão gia cho phép ta mặc.”
“Không chỉ thế, vàng bạc châu báu mẫu thân ngươi để lại giờ cũng là của ta.”
“Ngươi biết bọn ta chờ đợi ngày này đã bao lâu rồi không?”
“Tròn hai mươi năm.”
7
Di nương vừa nói vừa tự tay rót đầy một chén trà, động tác tao nhã nhưng đáy mắt lại hằn lên sát khí.
“Năm đó, ta với lão gia là thanh mai trúc mã, chính mẫu thân ngươi liều mình đoạn tuyệt gia tộc để gả cho lão gia.”
“Gả thì gả, ai bảo số phận thấp kém, sinh ra đã nghèo túng.”
“Thật ra bọn ta vẫn luôn hiểu rõ, dựa vào mẫu thân ngươi thì tiền đồ của lão gia sẽ hanh thông hơn rất nhiều.”
“Vậy nên ta đồng ý làm thiếp cũng được.”
“Nhưng ngươi biết người nhà ngoại của ngươi quá quắt thế nào không.”
“Họ không cho lão gia cưới ta, bắt ông phải đuổi ta đi, ép đến nỗi lão gia phải quỳ trước bọn họ, bấy giờ họ mới chịu cho ta ở lại.”
“Kể từ đó, đám nô bộc trong phủ đều nhìn ta bằng ánh mắt khinh miệt.”
“Bọn ta đành cắn răng nhẫn nhịn, chờ đợi thời cơ.”
“Cứ thế chờ thêm mấy năm, cuối cùng cũng đợi được một cơ hội tốt.”
Nói đến đây, di nương nhếch môi cười:
“Mọi người thường bảo sinh con là cửa ải tử vong của nữ nhân.”
“Khi mẫu thân ngươi qua ải ấy, bọn ta chỉ bỏ ra hai trăm lượng bạc.”
“Đúng vậy, mẫu thân ngươi là do bọn ta hại c/h/ế/t.”
“Lẽ ra ngươi cũng phải theo bà ta xuống mồ, nhưng lão gia nói, người nhà mẫu thân ngươi vẫn luôn coi thường ông.”
“Nếu cả hai mẫu tử ngươi đều c/h/ế/t thì họ chắn sẽ hùng hổ đòi lại toàn bộ của hồi môn.”
“Vậy nên bọn ta mới giữ cho ngươi một mạng hèn.”
“Bao năm nay, bọn ta một mực dỗ dành ngươi, lợi dụng ngươi, giúp lão gia thu được thanh danh tốt.”
“Giờ thời cơ đã chín muồi rồi.”
Trước cái nhìn độc ác của di nương, ta chỉ cảm thấy rét buốt tận xương.
Mọi điều ta từng tin tưởng hóa ra chỉ là hư ảo.
Người phụ thân ta tôn kính lại chính là kẻ ra tay g/i/ế/t mẫu thân ta, thứ muội mà ta thật lòng xem như ruột thịt thì ngày đêm rình rập, tìm cách lợi dụng ta.
Tất cả đều là giả dối.
8
Hồi ức tựa ngọn gió lạnh lùa vào tim khiến người ta rùng mình.
Trong ánh đèn lay lắt, nửa bên mặt phụ thân chợt ẩn chợt hiện.
Ông bất ngờ thở dài một hơi:
“Mộ Ninh, con nghĩ làm thứ muội mất hết thể diện thì con sẽ dễ chịu hơn ư?”
“Con nên biết Thẩm Dự chẳng hề có chân tình với con.”
“Hôm nay con đắc tội nhà ngoại, mai sau khi gả vào Thẩm gia thì họ ắt xem con là kẻ dễ chèn ép.”
“Khi đó nếu có chuyện gì, e rằng không ai nguyện ý ra tay giúp con.”
Lời phụ thân vang lên tựa như một lời nguyền.
Đêm ấy, ta gặp ác mộng.
Trong mơ, dường như mẫu thân đang lâm bồn, máu tươi chảy ướt đẫm giường, bà quằn quại cầu cứu nhưng không một ai đến giúp.
Ta gào khóc lao đến, nhưng người đang sinh lại biến thành ta.