Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9f8qKa506B
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lần này, cạnh giường xếp một dãy người: phụ thân, Thẩm Dự, Thịnh Liên Nhi, di nương.
Tất cả bọn họ đều lạnh lùng vô cảm như thể chỉ chờ ta c/h/ế/t.
Ta giật mình tỉnh dậy giữa đêm, mồ hôi đầm đìa, áo lót cũng ướt sũng.
Ta có linh cảm rằng không thể trì hoãn nữa, nhất định phải thoát ra ngay.
Nếu sau này thật sự gả vào Thẩm phủ, ta sợ mình sẽ theo gót mẫu thân mà bị bọn họ hãm hại.
Đêm dài se lạnh, ta đứng dậy nhìn khóm hải đường đang nở rộ trong sân.
Đó là loài hoa thứ muội yêu thích nhất, diễm lệ mong manh y hệt con người nàng ta, nó khiến ta chỉ muốn bóp nát không thương tiếc.
9
Hôm sau, ta đặc biệt điểm chút phấn khiến sắc mặt thêm tiều tụy rồi đến Thẩm phủ.
Nghe nói Thẩm Dự đã ốm liệt giường mấy hôm nay.
Phụ mẫu Thẩm gia thấy ta đến thì niềm nở vô cùng, nhưng kiểu niềm nở quá mức khiến họ càng lộ vẻ chột dạ.
Nếu bảo bọn họ không biết gì về chuyện xấu của nhi tử thì chắc chắn không ai tin.
Nay chuyện náo loạn đến nước này, họ cũng chỉ đành giả vờ ngây ngô.
Liệu Thịnh gia thật sự sẽ vì một thứ nữ mà cắn chặt Thẩm gia, tự vứt bỏ thanh danh phủ mình và hủy mối giao hảo hai nhà hay sao?
Dù cho có ngày đó thì họ cũng chẳng sợ, chỉ cần ta – đích nữ bằng lòng gả vào Thẩm phủ, khi ấy lời đồn sẽ tự khắc tan biến.
Quả nhiên, ta vừa ngồi xuống, Thẩm phu nhân đã ngay lập tức nắm lấy tay ta ân cần thăm hỏi:
“Mấy ngày nay ta thấy sắc mặt con không tốt lắm, nhất định phải chú ý thân thể.”
“Ở chỗ ta có một củ nhân sâm rất quý, lát nữa sẽ nhờ người mang sang cho con.”
Đúng như mong muốn, ta bèn giơ khăn tay, rưng rưng như muốn khóc:
“Thẩm bá mẫu đừng tặng ạ, mấy hôm nay phủ con loạn lắm, ôi, thôi… con cũng không muốn nhắc đến nữa.”
“Hôm nay con tới đây là muốn gặp Thẩm Dự vì có đôi lời muốn hỏi chàng.”
Thấy ta bày ra vẻ sầu não, mặt phu thê Thẩm gia lại tái mặt thêm một phần, vội vàng nói:
“Mộ Ninh, con nghe phải lời đồn thất thiệt gì à.”
“Con đừng bận tâm, thời buổi này quỷ quái hoành hành, đầy chuyện tam sao thất bản.”
“Con cứ an tâm, Thẩm gia chỉ nhận con làm tức phụ thôi.”
Nghe vậy, ta càng cúi đầu làm ra vẻ rầu rĩ hơn:
“Con với Thẩm Dự là thanh mai trúc mã, lời đồn kia về thứ muội, con sẽ không tin.”
“Nhưng…”
Ta ngẩng đầu lên, giọng hơi chần chừ:
“Bây giờ bên ngoài đang dấy lên những khó nghe, sáng nay khi con ra cửa còn có quý nữ nhà khác hỏi liệu có thật hay không… hu hu…”
Thấy ta khóc, Thẩm lão gia cuối cùng không ngồi yên được nữa:
“Đều là lời đồn vô căn cứ.”
“Từ bé Dự nhi đã đính ước với con, nào có vướng bận ai khác.”
“Đã thế thì hôn sự của hai con càng không thể trì hoãn thêm nữa.”
“Mai ta sẽ đích thân sang Thịnh phủ cầu hôn, ngày mai luôn!”
Thẩm phu nhân cũng nhanh nhảu phụ họa theo:
“Phải thế, miệng đời thật đáng sợ, chúng ta ngày mai sẽ qua Thịnh gia xin thành thân ngay.”
10
Ta vội bước lên giữ lấy cánh tay Thẩm mẫu.
“Bá mẫu, con xin khắc ghi tấm lòng của hai người.”
“Chỉ là không biết Thẩm Dự, chàng ấy…”
“Từ hôm xảy ra chuyện đó đến giờ, chàng chưa hề tìm đến con lần nào.”
Hiện tại Thẩm mẫu đang giận đến mức hỏa bốc lên đầu, bà nghe xong liền buột miệng buông lời gay gắt:
“Con yên tâm, Thẩm Dự nhất định sẽ đồng ý.”
“Trước đây nó hồ đồ để mặc kẻ khác bám riết.”
“Nếu chuyện này còn xảy ra thêm lần nào nữa, Thẩm gia chúng ta cũng sẽ không tha cho nó!”
Lúc này ta mới vờ thở phào nhẹ nhõm, giả như vô tình nói:
“Nếu ngày mai Thẩm Dự có thể đích thân qua Thịnh phủ thì sau này khi có quý nữ hỏi lại, con cũng an tâm mở lời hơn.”
Thẩm phụ Thẩm mẫu lập tức đáp:
“Nhất định phải đến!”
“Còn phải đến cho thật rình rang long trọng!”
Lúc ấy ta mới dịu dàng mỉm cười, yên tâm quay về Thịnh phủ.
Để cho ngọn lửa ngày mai cháy càng lớn, ta cố tình sai người trong phủ rêu rao khắp lối, báo tin cho phụ thân ở viện bên, chỉ sợ thứ muội không nghe thấy.
Quả nhiên, vừa hay Thịnh Liên Nhi nghe tin Thẩm phủ ngày mai sang dạm hỏi liền vội lao ra khỏi phòng, túm lấy gia nô gặng hỏi:
“Hỏi cưới ai, là cưới ai hả?”
Gia nô ấp úng chẳng dám đáp, ta đứng ở phía sau cười tươi:
“Tất nhiên là ta rồi, thứ muội.”
Thịnh Liên Nhi nghe thế liền đỏ bừng mắt vì giận:
“Người Dự ca ca yêu là ta!”
“Từ đầu đến cuối chỉ có ta!”
“Huynh ấy không đời nào lấy ngươi!”
Từ ngày yến mừng sinh thần, hai chúng ta đã xé toang lớp mặt nạ nên nàng ta cũng chẳng buồn vờ vịt nữa.
Ta ghé sát, khẽ nói vào tai nàng ta:
“Thế thì sao, người có hôn ước với chàng là ta.”
“Cuối cùng chàng cũng chỉ có thể cưới ta.”
“Ngươi nói xằng! Nói bậy!”
Thịnh Liên Nhi điên cuồng giơ vuốt chực tấn công ta, gia nô níu cũng không lại.
Động tĩnh ầm ĩ đến mức làm phụ thân và di nương phải bước ra.
Di nương vội giữ chặt thứ muội đang rồ lên như điên dại, còn phụ thân thì mặt mày âm trầm nhìn ta:
“Con đã đến Thẩm gia rồi ư?”
Ta mỉm cười yêu kiều:
“Vâng, phụ thân.”
“Bên ngoài hiện tại đồn đại lắm lời, con là vị hôn thê của Thẩm Dự nên đương nhiên phải sang hỏi rõ.”
“Vừa hỏi xong đã khiến Thẩm gia cuống quýt bảo rằng Thẩm gia là môn hộ lớn, khó tránh bị những kẻ yêu ma quỷ quái dòm ngó, để ngừa bất trắc nên họ muốn Thẩm Dự và con mau chóng thành thân.”
Thứ muội không chịu nổi mà ôm di nương khóc lóc, đòi gặp cho bằng được Thẩm Dự.
Phụ thân trừng mắt nhìn nàng ta, rồi lại dùng ánh mắt âm u tăm tối quét về phía ta:
“Mộ Ninh lớn rồi, con đã tự biết lo liệu chuyện của mình, vậy cũng tốt.”
Dứt lời, ông liền sai hạ nhân chuẩn bị chu đáo.
Thái độ của phụ thân và di nương khiến ta chưa đoán rõ họ toan tính điều gì.
Nếu phải tìm một kẽ hở có khả năng lợi dụng trong nhà này, e chỉ có thứ muội với đầu óc nông cạn ấy.
Ta chỉ mong ngày mai nàng ta sẽ làm ầm ĩ một phen, ầm ĩ đến mức ai ai cũng biết chuyện tốt giữa nàng và Thẩm Dự, để ta có đường thoát thân.
Chỉ là chẳng hiểu sao, cõi lòng ta cứ dâng lên từng đợt hoang mang.
Mẫu thân ơi, người sẽ phù hộ cho con đúng không?
Phù hộ để hai mẫu tử chúng ta cùng báo được đại thù.
11
Gió nhẹ lùa qua cửa sổ, cuốn Lời Cùng Quân (與君書) lật sang trang mới như muốn nhắc nhở ta điều gì.
Sau khi nghĩ ngợi hồi lâu, ta gọi Hạnh Nhi – nha hoàn thân cận đến, ghé tai nàng căn dặn đôi câu.
Nói xong, ta viết một bức thư và bảo nàng mang đi thật nhanh rồi trở về.
Mặt Hạnh Nhi đỏ bừng, vỗ ngực cam đoan với ta:
“Tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhận mặt được Lưu công tử ấy, cũng biết cách nói thế nào cho ổn.”
Đôi mắt lanh lợi của nàng làm vành mắt ta cay cay.
Kiếp trước, ta hồ đồ chẳng hay biết rằng người trong phủ đã sớm bị di nương và phụ thân thay đổi hết.
Đến ngày ta c/h/ế/t, chẳng có ai chịu nói giúp ta một lời, cũng chẳng có ai đứng ra đỡ đần.
Duy chỉ có Hạnh Nhi.
Nha đầu ấy theo ta từ nhỏ, thấy ta chịu uất ức liền đau lòng, lúc phụ thân đánh ta, nàng đã che chắn cho ta, lúc di nương nói cho ta biết sự thật, nàng đã ở bên an ủi, thậm chí khi ta bị Thịnh Liên Nhi siết cổ đến c/h/ế/t, nàng còn vùng vẫy đến cứu.
Chỉ tiếc sức lực của Hạnh Nhi mỏng manh nên không cứu nổi ta, chưa đợi thứ muội hạ thủ, nàng đã đập đầu vào khung cửa mà đi theo ta.
Ta ngắm bóng dáng nàng dần khuất xa, lòng khẽ thở dài.
Chủ tử tính khí yếu đuối, kẻ hầu bên cạnh cũng lắm phen phải chịu tủi nhục.
Đời này sẽ khác, ta nhất định cố gắng để cả hai chúng ta được sống những ngày yên lành.
Mãi đến chạng vạng Hạnh Nhi mới tất tả trở về.
Nàng nói thư đã trao đúng người, sau đó ghé tai nói nhỏ với ta:
“Tiểu thư ơi, nô tỳ thấy bọn bà tử cạnh di nương ở hậu viện đang thu dọn đồ, e là sắp đi đâu đó.”
Tay ta đang cầm chén trà bỗng khựng lại, trong lòng dự liệu chuyện này sớm muộn cũng tới.
Lần này thứ muội hại ta không thành còn tự hủy danh tiếng, di nương và phụ thân đã hết cách xoay xở.
Họ chỉ có thể tạm trấn an thứ muội, chờ thời thời gian trôi qua.
Chờ ta gả vào Thẩm phủ, họ lại âm thầm g/i/ế/t ta như cách họ từng g/i/ế/t mẫu thân ta năm xưa.
Đến lúc đó, Thịnh Liên Nhi cũng kịp hạ sinh, Thẩm Dự đương nhiên vỡ lẽ đứa con là của hắn nên chỉ cần bọn họ nói ra đôi ba lời, nào khó gì để thứ muội được gả vào Thẩm gia.
Đáng tiếc, ta tuyệt đối không để bọn họ được toại nguyện.
12
Sáng hôm sau, Thẩm phụ Thẩm mẫu dẫn theo Tham Dự sáng Thịnh phủ.