Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Dẫu Thịnh Liên Nhi đã bôi nhọ thanh danh nhưng Thẩm gia và Thịnh gia rốt cuộc đều là hào môn vùng này, thêm vào đó, Thẩm gia đang muốn mượn dịp này vãn hồi danh dự.

Thế nên hôm nay, lễ dạm hỏi diễn ra cực kỳ phô trương.

Nào lễ nhận, lễ hạc, vàng bạc của cải… bày chật kín cả sân.

Thẩm phụ Thẩm mẫu trông thấy ta thì cười tít mắt.

Nhìn vẻ hồ hởi của Thẩm gia, phụ thân thừa lúc vắng người khẽ hỏi ta:

“Lấy danh tiếng của muội con làm bàn đạp, hôn sự này khiến con hài lòng chứ?”

Ta nghe mà bật cười:

“Phụ thân nói gì vậy, rõ ràng là phụ thân dạy dỗ không nghiêm, để thứ muội chen chân vào hôn sự của đích nữ, mang thai con hoang của vị hôn phu con.”

“Nhưng tiếc rằng người ta lại chê làm ô danh của Thịnh phủ.”

“Con có gì để hài lòng hay không hài lòng, chỉ là đỡ hơn kẻ chẳng biết liêm sỉ kia đôi chút mà thôi.”

Phụ thân hừ lạnh:

“Chỉ mong sau này con đừng hối hận.”

Đương nhiên ta chẳng việc gì hối hận, bởi ta đâu định lấy Thẳm Sự thật.

Bên ngoài pháo nổ vang dội, vừa lúc đến giờ dùng bữa trưa.

Thẩm Dự miễn cưỡng cùng ta ngồi xuống.

Kỳ thực hắn đã có tư tình với thứ muội từ lâu, thậm chí ăn ở với nhau như phu thê, giờ vẫn còn vương vấn tình ý với nàng ta.

Nhưng giờ hắn vừa ngờ vực, vừa bị lời đàm tiếu bủa vây nên đành qua quýt với ta.

Nhìn gương mặt gầy sọp của hắn, ta thầm nghĩ, tí nữa kịch hay mở màn, chẳng biết người sẽ đứng về phía ai đây.

Sau vài lượt rượu, Hạnh Nhi lấp ló trước mặt ta ra ám hiệu.

Ta tức khắc ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thứ muội Thịnh Liên Nhi đang rũ tóc rối bời, quần áo tả tơi, vừa khóc lóc vừa bước vào từ cổng chính.

Phía sau còn có công tử họ Lưu si tình đang đi theo.

13

Thẩm Dự không ngồi yên nổi nữa, hắn bỗng dưng bật dậy, toàn chạy lại phía thứ muội.

Nhưng mới đi được hai bước đã bị Thẩm mẫu quát chặn:

“Thẩm Du!”

“Đứng lại!”

“Ngươi không thấy Thịnh Liên Nhi đang đi cùng Lưu công tử sao?

“Người còn sống đến đó làm gì!”

Tuy hắn đã nghe lời mà dừng bước, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi thứ muội.

Trông nàng ta như vừa lén trốn ra ngoài, y phục ban đầu chỉnh tề nay lấm lem bụi bặm, búi tóc xõa tung, khuôn mặt đẫm nước mắt.

Nhưng nàng chẳng quan tâm ai mà đi thẳng đến bên Thẩm Dự, đến khi đứng đối diện hắn thì vành mắt đỏ hoe, giọng khản đặc:

“Dù họ nói gì thì ta đều không tin.”

“Dự ca ca, huynh thật sự không cần ta nữa ư…”

Cục diện trở nên lặng ngắt.

Ai nấy đều không ngờ Thịnh Liên Nhi lại dám vạch tấm màn này giữa nơi đông người.

Phụ thân là người phản ứng trước tiên, ông đập bàn “chát” một tiếng, giận dữ quát:

“Còn đứng đực ra đấy làm gì, mau đưa Nhị tiểu thư xuống!”

Ông sợ nhất là thứ nữ không kiềm chế được, bởi vậy mới bảo di nương đưa nàng ta rời khỏi phủ sớm.

Nào ngờ hôm nay nàng ta vẫn cố gắng chạy về.

Giờ muốn lôi thứ muội đi chắc cũng muộn rồi.

Thịnh Liên Nhi bị mấy gia đinh lôi ra nhưng vẫn gào khóc:

“Dự ca ca, đứa bé là của huynh mà, huynh tin ta đi!”

“Ta chỉ yêu mình huynh thôi!”

“Dự ca ca…”

Thẩm Dự khổ sở tột cùng.

Cho dù Thẩm mẫu đã gằn giọng cấm con làm bừa nhưng hắn vẫn giằng khỏi tay Thẩm mẫu, chạy tới che chở thứ muội:

“Mẫu thân, con tin Liên Nhi, nàng chỉ ở bên con.”

“Đứa bé trong bụng nàng chính là của con!”

Nghe câu này, Thẩm mẫu suýt thì ngất xỉu.

Bà chưa kịp hoàn hồn thì lại thấy Lưu phu nhân và di nương từ sau thứ muội đi đến, bấy giờ mới thật sự náo loạn.

14

Lưu phu nhân vốn biết Lưu công tử từng trao đổi thư từ qua lại với thứ muội, lại thấy sau chuyện ấy con trai mình không hé lời nên bà vẫn luôn lưỡng lự chưa rõ thực hư.

Nhưng những lời đồn thổi đầy rẫy ngoài kia khiến bà cũng đành tạm chấp nhận.

Hôm nay nghe thấy tất cả mới hiểu mình đang bị lợi dụng.

Lưu phu nhân liền quên luôn lễ nghĩa, cất giọng mắng to:

“Hay nhỉ, thì ra đứa con hoang này là của Thẩm gia!”

“Công tử Thẩm gia giỏi quá, vừa có hôn ước với đích nữ Thịnh gia vừa dan díu thứ nữ Thẩm gia, còn đẩy vạ cho nhà ta.”

“Thật chẳng còn liêm sỉ!”

Thẩm mẫu nghe vậy càng không nén được, gắng ngồi thẳng dậy nói lớn:

“Sao lại bảo Thẩm gia chúng ta không biết xấu hổ, bà đâu có mù.”

“Rõ ràng Thịnh gia không biết dạy dỗ, để thứ muội bám dính con trai ta.”

“Tiểu nha đầu ấy không rõ học đâu mấy trò dơ bẩn quyến rũ nam nhân này!”

“Cũng may gia chủ Thịnh phủ rộng lượng mới chứa chấp được thứ không biết liêm sỉ đó!”

“Nhà ta mà có loại nữ nhi ấy thì thà c/h/ế/t quách cho xong.”

Phụ thân ta bấy lâu nay nhờ thanh danh “gia phong chính trực” mà leo lên địa vị ngày hôm nay, làm gì từng bị ai chửi xéo như thế, ông nổi trận lôi đình, quay sang di nương mà gầm lên:

“Còn không mau lôi con nha đầu ngu xuẩn kia đi!”

Di nương vội tiến lên, định tách Thịnh Liên Nhi và Thẩm Dự ra, song thứ muội lại vùng thoát, chạy thẳng đến trước mặt phụ thân:

“Phụ thân, con không cần mưu toan gì về sau này!”

“Bây giờ con chỉ muốn ở bên Dự ca ca thôi!”

“Đừng tưởng con không biết, người chỉ chờ Dự ca ca thành thân xong rồi bảo con thôi hy vọng mà gả sang Lưu gia phải không!”

“Lưu công tử đã nói hết với con rồi!”

“Phụ thân đừng mong lừa dối con thêm nữa!

“Con chỉ cần Dự ca ca, chỉ muốn ở bên huynh ấy thôi!”

Mấy câu ấy đã xé nát lớp giả dối của phụ thân, ông lập tức bụm ngực ngã phịch xuống ghế.

Giữa lúc Lưu phu nhân cười lạnh “hay nhỉ, hay nhỉ,” ông liền đổ gục xuống đất, chẳng gượng dậy nổi.

15

Khi phụ thân tỉnh lại thì đã nửa tháng trôi qua.

Ông bàng hoàng phát hiện mình không thể nói và chẳng cử động được, chỉ cố rên rỉ, ra hiệu với ta.

Ta chậm rãi nở nụ cười, điềm nhiên nói:

“Phụ thân đừng nóng vội, đại phu bảo người bị khí uất công tâm dẫn đến liệt nửa người.”

“Sau này đành nằm một chỗ vậy.”

“Chỉ cần uống thuốc đều đặn thì vẫn giữ được mạng.”

Nghe xong, sắc mặt ông bỗng chuyển sang thê lương, nằm vật xuống giường.

Sau chốc lát, như sực nhớ ra điều gì, cố phụ thân cử động ngẩng đầu tìm kiếm phía ngoài.

Ta nhẹ nhàng bưng chén thuốc đã sắc đưa đến bên miệng, khẽ hỏi:

“Phụ thân muốn tìm ai vậy, là di nương chăng?”

“Ta đã đày bà ta về trang trại ở quê rồi.”

“Phụ thân cũng đừng bận lòng, ta cũng thật hết cách.”

Ta ấn bàn tay run rẩy của ông xuống chăn, rồi thong thả nói:

“Hôm ấy phụ thân ngất xỉu, chắc chẳng hay biết chuyện về sau.”

“Nói ra cũng thật đau lòng.”

“Thứ muội thấy phụ thân ngã quỵ lại bỏ mặc, nàng ta một mực đòi đi theo Thẩm Dự.”

“Xét cho cùng, Thịnh Liên Nhi vẫn là cốt nhục ruột thịt nên di nương dù có phát điên vì con cũng muốn giữ nàng ta lại.”

“Di nương khôn khéo, biết chuyện này đã gây ra biến động lớn nên chắc chắn không thành.”

“Chẳng khéo ngày mai triều đình sẽ nghe tiếng dị nghị, quan lộ của phụ thân chắc chắn bị ảnh hưởng.”

“Khi ấy, Thẩm gia và Lưu gia đều sẽ không tha cho Thịnh gia.”

“Nếu thứ muội cứ thế bám theo Thẩm Dự lúc này thì chỉ càng thêm nguy hiểm.”

“Tiếc rằng thứ muội không chịu nghe lọt tai.”

“Không những phớt lờ lời di nương, nàng ta còn trách bà đã bày mưu cho nàng tìm đường lui, khiến nàng mới tơ tưởng đến Lưu công tử làm Thẩm Dự hiểu lầm.”

Nghe xong, phụ thân giận đến phun máu tươi, lại hôn mê.

Ông hiểu tất cả đã chấm hết.

Dù là chủ mẫu nhà quyền quý thì việc bày mưu xúi nữ nhi lén lút với kẻ khác cũng đủ bị lột da, nói gì đến một di nương nhỏ bé.

Hôm đó, Lưu phu nhân đứng ngay tại chỗ túm tóc di nương tát mạnh, vừa đánh vừa mắng:

“Con hầu đê tiện!”

“Thì ra ngươi xui nữ nhi ngươi giở trò!”

“Ta tự hỏi sao con nhà tử tế lại dám như vậy, hóa ra là đồ thiếp thấp hèn ngươi vẽ đường!”

“Quả là muốn tạo phản, dám bảo nữ nhi quyến rũ con ta, bôi nhọ thanh danh Lưu gia ta!”

“Đích nữ Thịnh gia các ngươi có can thiệp không, nếu không, hôm nay ta báo quan bắt hết!”

Ta bèn xua tay khuyên giải:

“Lưu phu nhân bớt giận, bà ta không đáng làm bẩn tay phu nhân.”

“Một di nương dám xúi giục nữ nhi Thịnh gia thế này, ta đuổi bà ta đi là xong.”

Nói xong, ta hất cằm ra hiệu gia nô nhét giẻ vào miệng di nương, áp giải thẳng về nông trang.

Bấy giờ Lưu phu nhân mới hừ lạnh dẫn Lưu công tử rời đi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương