Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đáng thương thay, Thẩm Nhi lại chẳng buồn bận tâm, ta còn tranh thủ Lưu phu nhân đang đánh di nương lẻn đi Thẩm Dự.
Sinh ra đứa thế này tội cho di nương, bao năm nhẫn nhục cũng đổi lấy kết cục như nay.
16
Kể từ thân thổ huyết đó, bệnh tình của càng trở nên trầm trọng.
Ta đêm ngày chăm sóc kĩ lưỡng.
Hạnh Nhi ra ngoài mua sắm rồi nói khẽ với ta:
“Bên ngoài ai nấy đều khen tiểu thư hiếu thảo.”
Ta im lặng bởi chuyện này đang vang xa.
Kinh thành – nơi gần Thiên Tử nhất lại có ồn ào dính líu đến ba gia tộc danh giá, sớm muộn gì cũng phải có hồi kết.
Ta không màng tước lộc bổng, mong giữ mình an ổn.
Quả nhiên, mấy sau, sai do triều đình phái tới xuất hiện ở Thịnh .
Việc thứ Thẩm Dự trốn rùm beng cuối cũng bị Lưu gia tố lên thánh thượng.
thân bị cách chức.
Bên Thẩm gia, Thẩm chính tay xử tội , công bố đuổi Thẩm Dự ra khỏi gia phả, từ nay cắt đứt hệ.
Vị truyền còn bảo, thấy nghe sự việc, thánh thượng đã nổi trận lôi đình, trách Thịnh đại nhân không dạy nổi .
Vốn định phạt nặng hơn, nhưng nhờ quận chúa đương triều khen ta hiếu thảo, nói ta vô tội nên tạm dung cho Thịnh không phải chịu thêm tội.
Ta quỳ xuống dập đầu thật sâu, giờ khắc này, cõi lòng đã buông được gánh nặng đeo đẳng hai kiếp.
sai rời đi, ta quay lại nhìn thân còn đang hôn mê.
Bằng sự chăm sóc của ta, càng ngày càng ngủ mê man, ít tỉnh lại.
Nếu nào đó chợt tỉnh, nhất định ta sẽ nói cho biết:
Thanh danh thật hữu dụng sao.
Năm xưa lợi dụng thân ta gầy dựng “trọng tình trọng nghĩa”, rồi từng bước leo lên trường.
Còn giờ, ta cũng nương vào thứ gọi là hiếu thảo bình an thoát khỏi vũng bùn ô nhục này.
17
Xuân qua thu tới, thoắt cái đã mấy tháng trôi đi.
Hải Đường viện rụng ngập lối, cúc hoa thân yêu thích bắt đầu nở rộ.
Ta tính toán từng ngày rồi quay sang bảo Hạnh Nhi:
“Dừng thuốc thôi.”
Hạnh Nhi hơi ngẩn ra, rồi gật đầu.
Ta nhìn mây khói nơi xa buông thở dài.
Thịnh nay đã nằm gọn tay ta.
Có những chuyện nên chấm dứt rồi.
Chiều tối, ta dẫn vài gia nô đã ký khế bán thân đi tìm kiếm Thịnh Nhi sắp đến kỳ sinh nở ngay tại nông trang của di nương.
Thứ bụng mang dạ chửa, thần sắc tiều tụy.
Thấy ta, ta sững lại giây lát, rồi hét to:
-“Thịnh Mộ Ninh, ngươi sao có thể biết ta ở đây?”
“Ngươi đến xem ta trò ra sao chứ gì!”
Ta nhìn ta, mỉm thản nhiên:
“Ta vẫn luôn biết ngươi ở đây.”
“Không thế, ta còn biết Thẩm Dự cũng chẳng cần ngươi nữa.”
Thịnh Nhi lập tức kích động, gào đến khản giọng:
“Có phải do ngươi không?”
“Ngươi đã tìm cách mê hoặc Dự đúng không?”
“Ta biết ngay, nếu không có ngươi, Dự sao lại ruồng rẫy ta!”
Ta lạnh:
“Tất nhiên là không.”
“Kẻ gặp chuyện liền vứt ngươi giữa đường như Thẩm Dự cho không ta cũng chẳng thèm.”
“Nói thật ra thì ngươi còn nên cảm tạ ta, nếu không nhờ ta cho người đến cứu, ngươi đã sớm mạng rồi.”
Thứ trừng mắt, cay nghiệt:
“Vậy là ta phải đội ơn ngươi hả?”
“Ngươi tốt thế gì, chẳng lẽ muốn cướp đứa bé của ta và Dự !”
Lời Thịnh Nhi vừa dứt thì di nương cũng hốt hoảng nhận ra, cuống quýt che chở ta, nói lắp bắp:
“Mộ Ninh, … …”
Trông bộ dạng ấy, ta không nhịn nổi bật :
“Di nương, rốt cuộc bà cũng biết sợ rồi ư?”
“Năm xưa thân ta chẳng phải cũng sợ hãi đến vậy sao?”
Ngón tay di nương run rẩy phía ta:
“Sao… sao ngươi lại biết!”
“Ngươi sao có thể biết được!”
“Không thể nào, không thể nào!”
Ta từng bước ép sát:
“Tất nhiên là thân nói cho ta biết rồi.”
“Năm xưa người c/h/ế/t oan khuất thảm thương, dốc hết gia tài, đánh đổi đời, rốt cuộc áo cưới cho kẻ khác.”
“Người mang mối hận khôn nguôi nên tìm bà báo thù rồi.”
Di nương sợ đến ngã phịch xuống đất, nhân ấy, đám gia nô lôi thứ ra ngoài.
thoáng chốc, thét chói tai của Thịnh Nhi kêu xé lòng của di nương tựa như hoà vào thanh âm ngày xưa lâm bồn thân ta đã kêu cứu.
Ta thấy lòng sảng khoái vô ngần.
Gào đi, la đi.
Cứ y như thân ta, như ta vậy.
Cứ giãy giụa tuyệt vọng c/h/ế/t đi.
18
Thứ c/h/ế/t rồi, ta mạng giữa đường.
Ban đầu ta muốn giữ cho ta sống đến tới Thịnh hẵng c/h/ế/t, bởi nay là ngày ta ngừng thuốc, thân có lẽ đang tỉnh.
Ta cũng muốn thân nghe qua những rên la ấy, xem thét trước lâm chung của vị thê tử ghét cay đắng và đứa nữ nhi cưng chiều nhất khác nhau ra sao.
Tiếc là Thịnh Nhi chẳng còn sức gắng, ngay đứa trẻ cũng chưa kịp chào đời.
Gia nô hỏi ta nên xử lý thế nào.
Ta vén rèm xe, lạnh lùng nói:
“Tìm lấy tấm lụa trắng, treo xác nó lên cành cây.”
“Rêu rao tin Thịnh thứ bị Thẩm Dự vứt , uất quá nên treo cổ tự vẫn.”
“Sáng mai tìm người loan truyền tin ra thật xa, Thẩm Dự chẳng vẫn luôn vỗ ngực mình gia phong sạch ư, ta muốn hắn mang xấu đời, mãi mãi không ngẩng mặt lên nổi.”
Sau đó, ta lấy từ chiếc túi vải ra hai trăm lượng bạc rồi chia cho họ.
“ nay vất vả cho mọi người rồi, chuyện nên nói hay không nên nói, các ngươi đều rõ chứ.”
Tất đồng loạt gật đầu.
chúng ta định đi tiếp thì chợt có kẻ kêu lên, nhìn phía nông trang thì đã thấy lửa bốc ngút trời.
Chắc rằng di nương vì tuyệt vọng nên tự phóng hỏa thiêu mình.
Thật đáng tiếc, ta vốn muốn bà ta còn sống, sống khổ đau dày vò mới là trừng phạt.
Ta khoát tay ra hiệu không cần lo lắng.
Rèm xe khép lại, vó ngựa lọc cọc vang.
Ta trở Thịnh , xong cuộc hành trình.
Trải hai kiếp, cuối ta cũng rửa được mối hận sâu thẳm này.
Mọi thứ đều khép lại.
Quãng đời sau, ta sẽ sống thay phần thân, an nhiên hưởng phúc.
(Toàn văn hoàn) – follow, like, bình luận, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!