Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
 
                            https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Anh ta nhìn tôi.
Một lúc sau, anh ta nhẹ giọng nói: “ cần không phải là ốc là .”
Anh ta vẫn nhắc đến chuyện ốc này.
Khi tôi chuyển đến anh ta, mỗi ngày đều là sơn hào hải vị, cá thịt lớn, điều này khiến tôi rất nhớ ốc và đậu phụ thối.
Vì vậy, nhân lúc gia đình không chú ý, tôi lén dùng bếp , một gói ốc.
xong, tôi sợ Lục Thâm phát hiện, trốn trong phòng tắm trong phòng ăn.
Kết quả Lục Thâm về, lấy tay che miệng nôn khan hỏi tôi: “ , em đang ăn trộm cứt trong vệ sinh à?”
Tôi cho anh ta mì trứng cà chua.
Anh ta ăn lẩm bẩm: “Trước đây tôi thích nhất là mì trứng cà chua dì út cho tôi, ấy tôi thích trứng lòng đào, lần nào cũng chiên đủ…”
Haizz.
Tôi mồm miệng vụng về, thật sự không khuyên người khác.
Vì vậy tôi vỗ vai anh ta: “Sau này tôi cho anh ăn, không?”
về trứng lòng đào, tôi có lẽ phải luyện tập năm, dù sao tay nghề nướng của tôi cũng tàm tạm.
Trong mắt anh ta có ánh nước: “ , cảm ơn em.”
“Anh em , khách sáo gì,” tôi phóng khoáng vỗ vai anh ta.
Anh ta nhướng mày, hừ một tiếng đầy đe dọa.
Tôi rụt cổ lại, lẳng lặng phủi đi bụi bẩn không tồn tại trên vai anh ta, sửa kịp thời: “Vợ , khách sáo gì.”
Anh ta lúc này mới hài lòng tiếp tục ăn mì.
Có một câu nói, hổ dữ không ăn thịt con.
câu này không đúng trong Lục.
Sau khi Lục Thâm chuyển ra ngoài hai ngày, Lục bố lấy lý do anh ta sao nhãng việc v.v… triệu tập hội đồng quản trị, sa thải anh ta.
Đường đường là tổng giám đốc một ty, ngay lập tức trở thành người thất nghiệp và người nghèo rớt mồng tơi.
Tôi cầm một ngàn vạn trong tay, cảm thấy rất hưng phấn.
Bây giờ tôi có thể bao anh ta rồi sao?
Tưởng tượng tôi nâng cằm anh ta lên, cười tà mị: “Lại đây, Lục Thâm, cười cho ông chủ nhỏ này xem nào?”
Ọc ọc ọc ọc… (tiếng cười)
“Tôi đang nghĩ trong ngỗng từ bao giờ, hóa ra là em đang cười.”
Tôi vội vàng thu lại nụ cười, cố làm ra vẻ đau buồn: “Lục Thâm, anh yên tâm, dù bây giờ anh có trở thành người nghèo rớt mồng tơi không gì , tôi cũng sẽ không rời bỏ anh, sống chết có nhau.”
Anh ta nhướng mày: “Sao tôi lại là người nghèo rớt mồng tơi rồi?”
Tôi chọc chọc ngực anh ta: “Anh bố anh đuổi khỏi ty rồi, cổ phần cũng thu hồi rồi.”
Anh ta vỗ vỗ đầu tôi: “ , em cũng ở bên tôi nhiều năm rồi, sao mọc thịt mà không mọc não?”
Tôi: “…”
Tôi lại anh ta chê bai rồi sao?
Anh ta liếc xéo tôi: “Tôi sẽ không giấu hang (狡兔三窟 – thỏ khôn có 3 hang) cho mình một con đường lui sao?”
Tôi: “…”
Vài ngày sau, mẹ đến tìm tôi.
đến đi thẳng vấn đề: “Tôi cho một ngàn vạn, rời khỏi Lục Thâm.”
Thấy tôi không hề lay động, lại tăng thêm hỏa lực: “ , nếu thực sự yêu nó, phải nghĩ cho nó, nó rời khỏi Lục gia thì chẳng là gì nữa.”
Tôi muốn cười.
“Không phải cứ sinh con ra là xứng đáng làm cha mẹ,” tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng ấy.
“ nói gì?”
“Mẹ , con tôn trọng mẹ là bậc trưởng bối, không muốn nói quá khó nghe, mẹ hãy tự hỏi lòng mình, mẹ thực sự không hổ thẹn với Lục Thâm sao?”
“Mẹ sinh ra nó, lại không muốn nó, là dì út lớn nó, khi nương tựa nhau, mẹ lại đột nhiên xuất hiện, vì vinh hoa phú quý của mình mà chia cắt , thậm chí khiến âm dương cách biệt, Mẹ , mẹ nói xem, những việc mẹ làm đó có phải là việc con người làm không?”
vẫn cứng miệng: “Dù tôi không nó, tôi cũng không bạc đãi nó, nghĩ từ nhỏ nó ăn mặc chi tiêu từ đâu ra, chẳng phải là tiền của tôi sao.”
“Cho , nó đáng đời phải mẹ chi phối đời sao?”
“…”
Tôi cười: “Thực ra con cũng may mắn Lục Thâm không phải do mẹ lớn, nếu không, con có lẽ không thích nó rồi.”
Nói xong tôi không nhịn tự vỗ tay cho mình.
Cuối cùng tôi học cách chửi người mà không dùng thô tục rồi.
Làm tốt lắm!
Thấy tôi rời đi, ấy nói sau lưng: “Các người đừng hối hận.”
Tôi nhún vai.
Hối hận gì chứ.
Chẳng qua là loại bỏ một khối u độc ác vốn gớm ghiếc, chúng tôi bắn pháo hoa ăn mừng mới phải.
Sau khi đăng ký ty mới, Lục Thâm bắt đầu tuyển dụng nhân viên.
Tôi vốn nghĩ là một nhân viên kỳ cựu của ty, Lục Thâm ít nhất cũng cho tôi chức tổng giám đốc, hoặc tệ nhất cũng là quản lý phòng ban.
, anh ta lại muốn tôi làm trợ lý.
Lại là trợ lý riêng.
Tôi có một câu mẹ kiếp không nói hay không nói.
một câu của anh ta khiến tôi thuận tai.
“Tôi không quen có người khác ở bên cạnh.”
Tặc lưỡi, ông chủ Lục khai sáng rồi, tình cảm cứ tuôn ra thôi.
Anh ta cũng thực sự mệt mỏi.
Thậm chí có một ngày vượt quá hai mươi bốn giờ không nhắm mắt.
Tôi cưỡng ép kéo anh ta phòng: “Không làm việc nữa, cho tôi.”
Anh ta cười nhẹ một cái, kéo tôi xuống: “ cùng?”
Anh ta ôm tôi, tôi ngửi thấy mùi chanh trên người anh ta, giọng anh ta vang lên trên đỉnh đầu tôi: “ , em có điều may mắn nhất trong đời tôi là gì không?”
“Gì vậy?” Tôi khẽ hỏi.
Anh ta khàn giọng trả : “Trong cuộc sống đầy rẫy vết thương của tôi, gặp em, khiến tôi hiểu ra cuộc đời không là oán hận và đau khổ, mà có mong đợi và niềm vui.”
Tôi nhìn anh ta: “Sao anh đột nhiên đa cảm vậy?”
“ đi,” anh ta ngượng ngùng quay người.
Tôi che miệng cười trộm.
Anh ta rất nhanh, tôi đắp chăn cho anh ta, nhìn khuôn mặt say ngoan ngoãn của anh ta, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh ta: “Lục Thâm, sau này có tôi, anh không cần sợ.”