Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

phải là gián tiếp cướp cơm người khác sao?

Tôi cảm thấy rất có lỗi.

Mỗi lần thấy thư ký anh, tôi đều cực kỳ cung kính chào một tiếng “Chào anh ạ”, kèm theo cúi đầu rất sâu.

Những hành động đó rơi mắt Diệp Thừa, khiến anh bắt đầu oán thán:

, tôi chọc giận em à?”

18

Tôi không đáp, tiếp tục cúi đầu gõ văn bản.

“Nói xem, sao thái độ của em tôi và cậu thư ký kia khác nhau một trời một vực vậy?”

“Trẻ con.” Tôi bỏ một viên đường tách phê của anh, liếc mắt nhìn, “Chột dạ hả? Người ta cười mình thì không đánh mà.”

Không biết anh có hiểu hay không.

Tóm lại, Diệp Thừa gật đầu đầy ẩn ý.

Đúng lúc lý của anh đến báo cáo việc, này tạm thời coi như cho qua.

Tôi là khách quen, nên mấy nhân viên mê buôn ty đều biết tôi.

Thấy tôi cũng ngạc nhiên, lý của anh chỉ gật đầu chào nhẹ.

Tôi ngồi yên một bên, lặng lẽ nghe họ nói việc.

Tự tay bỏ thêm vài viên đường phê của mình.

Tôi không uống đắng.

Uống hai ngụm thì bị một phương án khá thú vị thu hút.

Lúc tôi ngẩng đầu lên thì phát hiện phê bên cạnh đã biến mất.

Tôi liếc một vòng, cuối ánh mắt dừng lại trên tay Diệp Thừa—anh cầm của tôi.

Tôi khựng người.

Cúi mắt nhìn xuống, phê còn lại nằm lặng lẽ phía tay trái tôi.

Rõ ràng là… Diệp Thừa đã cầm nhầm mà tôi từng uống.

Mặt tôi lập tức nóng bừng.

Diệp Thừa trò hăng say lý, hoàn toàn chưa nhận điều gì bất thường.

Tôi thì lúng túng chết, như thể chính tôi mới là người cầm nhầm.

Không thể để lộ, tôi liếm môi khô khốc.

Giả vờ bình tĩnh ngồi xuống sofa.

19

Điều tôi không ngờ tới là, Diệp Thừa lại giở trò “vừa cướp vừa la làng” một cách vô hợp lý:

, hôm nay em cho bao nhiêu đường , sao phê ngọt này?”

Nhìn kìa, này mà cũng nói à?

Tôi…

Đúng là câm như hến, có khổ cũng nói nên lời.

Chỉ đành trừng mắt lườm anh một cho hả giận.

Sau nhận giấy báo trúng tuyển đại học, người đầu tiên tôi báo tin chính là Diệp Thừa.

Mà nghĩ lại thì, ngoài anh , chắc cũng ai thật lòng vui mừng vì tôi .

Diệp Thừa nói gần đây anh phải đi tác, nơi đó có hoa, có biển, có rừng, hỏi tôi có đi không, coi như dẫn tôi đi du lịch, thư giãn một chút.

Tôi rõ ràng vui đến mức suýt nhảy cẫng lên, vậy mà cố vẻ cao quý, lạnh nhạt:

“À… để cháu coi xem có bận gì không…”

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười khẽ, lạnh như gió sớm, nhẹ như tiếng chuông.

Tôi xấu hổ hóa giận, vứt lại một câu:

“Đi thì đi!”

Rồi cúp máy luôn.

Chuyến tác này của Diệp Thừa vốn là để việc.

mà… tôi nhìn thấy một vali đầy ắp đồ vặt thì suýt nữa há hốc mồm:

“Chú nhỏ, khẩu vị chú ghê thật đấy!”

Diệp Thừa đeo kính râm, tôi không nhìn thấy mắt anh, chỉ thấy môi anh khẽ cong lên.

Trông tâm trạng anh hôm nay rất tốt.

Anh còn chưa kịp mở miệng, lý đã từ phía sau tôi lao tới:

“Ôi trời ơi, , mấy thứ này đều là Tổng Diệp đích thân mua cho em đấy! Sợ tụi tôi mua không đúng, ảnh còn tự mình đi chọn cơ!”

Thông tin quá nhiều.

Tôi như bị một cục kẹo bông khổng lồ màu hồng đập trúng đầu, ngây ngẩn người.

hăng say thuyết trình:

, em chưa thấy lúc Tổng Diệp chọn đồ vặt đâu.”

Cậu ta bắt chước dáng vẻ Diệp Thừa, ngẩng cằm, giơ tay:

đó, đó, đó—tất lấy hết, thích nào cũng .”

Có hơi phóng đại, nhưng tôi ôm bụng cười như điên, lòng lại ngọt đến phát run.

Cuối Diệp Thừa cũng nhịn không nổi nữa.

“Cậu không nữa à?” Anh liếc lạnh một , nhướng mày đầy ý đe dọa, trông đẹp đến mức tà khí mười phần.

20

Vì tôi không quen ở chung phòng người khác, nên Diệp Thừa đề nghị dẫn theo một nữ đồng nghiệp để chăm sóc tôi, tôi đã từ chối.

Anh đặt cho tôi phòng tổng thống.

Ngay đối diện là phòng của Diệp Thừa.

tối xong, tôi tập yoga một lát phòng, rồi ngồi bên cửa kính to tròn mắt nhìn cá bơi dưới biển, chán đến mức không biết gì.

, tôi bị bắt gặp áp tai cửa phòng Diệp Thừa nghe lén, tôi chỉ biết giải thích lý:

“Cháu rảnh quá, xem chú nhỏ gì thôi.”

Câu nói này… thật sự yếu ớt vô .

Tôi chỉ cầu xin Nữ Oa cho mình đi đúc lại.

lý nhìn tôi bằng ánh mắt “tôi hiểu mà”, nhét đống tay tôi rồi chuồn nhanh như chớp.

Vừa chạy vừa không quên dặn:

, phiền em đưa này cho Tổng Diệp nha~”

Tôi nhìn đống tay, lòng rối như tơ vò, chỉ còn cách cắn răng gõ cửa.

Diệp Thừa không ngờ người đưa lại là tôi.

Cũng vì , tôi vô tình chứng kiến một cảnh tượng… mát mẻ.

Anh chắc vừa tắm xong, người chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, làn da trắng mịn lấp lánh ánh nước dưới đèn.

Do thường xuyên tập thể hình, vóc dáng Diệp Thừa rất đẹp, từng đường nét đều rõ ràng, mạnh mẽ.

Đây là bản live-action “mỹ nam sau tắm” thật sự luôn.

Tôi cảm giác máu mũi trào , suýt không chịu nổi.

Cố gắng phớt lờ những thứ không nên nhìn, tôi ép bản thân chỉ nhìn đôi mắt sâu thẳm ẩm ướt của anh, gắng gượng tổ chức ngôn từ, giữ cho đầu óc tỉnh táo:

“Chú nhỏ… ạ.”

21

Diệp Thừa cũng ngây người mất một lúc.

Cứng ngắc đưa tay nhận lấy tập .

Tôi tinh mắt phát hiện… vành tai anh đỏ ửng.

Đỏ hơn quả sơn tra chín mọng trên cây.

Tôi không dám nấn ná thêm nữa, sợ không khí ngượng ngùng đến nổ tung.

Có lẽ vì cảnh tượng vừa rồi quá ư… kích thích.

Tối hôm đó, tôi lại mơ một giấc mộng đầy sắc xuân.

Sáng tỉnh dậy đầu óc mơ mơ màng màng, hồi tưởng lại tình tiết mơ, vừa cảm thấy mình biến thái, vừa… có chút lưu luyến.

Đúng là trúng tà rồi.

Tôi vò đầu bứt tóc, bứt rứt khó chịu như ngồi trên đống lửa.

Bữa sáng mà như chịu cực hình.

Diệp Thừa nhận cơn bão lòng tôi, thản nhiên đặt một tấm thẻ đen trước mặt tôi.

Anh thì như cũ.

Lời nói ôn hòa, có phần hờ hững:

“Lát nữa tự đi chơi loanh quanh gần đây nhé, tôi bàn xong sẽ đến tìm em, không?”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Gần đây có khá nhiều nơi để giết thời gian.

Tiệm bánh ngọt tôi đi ngang qua hôm qua là một lựa chọn không tồi.

:

Tùy chỉnh
Danh sách chương