Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8
“Du Tổng, sao anh không giải thích với em gái một chút?”
“Giải thích cái gì?”
“Giải thích chuyện tôi không phải bạn gái của anh ấy?”
“Không cần giải thích, đưa em về nhà là đúng rồi, ít nhất có thể giúp tôi tránh được những buổi xem mắt không cần thiết sau này.”
Thì ra anh ấy muốn trốn tránh xem mắt.
Nhưng điểm này tôi lại rất có kinh nghiệm.
Có lẽ tôi và anh ấy có cùng kinh nghiệm xem mắt, nên có thể đồng cảm hơn.
Bình thường đều là tôi chiều chuộng anh ấy, lần này cuối cùng cũng đến lượt anh ấy chiều chuộng tôi.
Trong lòng một trận sảng khoái.
Mẹ của Du Tổng hỏi: “Tư Kỳ, có hợp khẩu vị không?”
“Hợp ạ.”
Nói thật, món của mẹ Du Tổng làm đều là những món tôi thường ngày thích ăn.
Quan trọng là khi ăn lại có cảm giác giống hệt món mẹ tôi làm, không dám nói là giống y như đúc, nhưng có thể nói là giống hệt.
Chẳng lẽ đây, thật sự là duyên phận sao?
Nhưng Du Tổng, hẳn là chỉ lấy tôi ra làm lá chắn thôi.
Không đúng, trước đây anh ấy tại sao lại giả làm “tóc vàng” để tránh xem mắt chứ?
Dì Du vui vẻ gật đầu: “Thích là được, thích là được.”
Vốn tưởng rằng gặp nhiều người thân trong gia đình họ như vậy, tôi sẽ sợ hãi.
Ai ngờ, họ đều rất dễ gần.
Lại còn trò chuyện rất hợp với họ.
Cứ như có cảm giác rất quen thuộc.
9
Quả nhiên, không lâu sau, mẹ tôi cũng bắt đầu hỏi tôi về chuyện xem mắt.
Và còn nói rằng bà ấy đã hẹn cho tôi một buổi tiếp theo rồi.
“Mẹ, con cảm thấy khá tốt.”
“Vậy sao, mẹ đã nói mà, lần giới thiệu này con nhất định sẽ thích, cuối tuần bảo cậu ấy về ăn cơm nhé.”
“Sẽ không quá nhanh chứ?”
Nhanh đâu mà nhanh, đã ở bên nhau hơn một tháng rồi, nhớ lại năm xưa, mẹ và bố con, vừa gặp mặt ba ngày đã kết hôn rồi.”
“Cuối tuần nhớ bảo cậu ấy về nhà ăn cơm, đừng quên đấy.”
“Ồ.”
May mà tôi đã chuẩn bị trước, khi giả vờ làm bạn gái của Du Tổng, đã thêm một điều khoản, phải giả vờ làm bạn trai của tôi.
Lúc này, cũng nên là lúc Du Tổng trả nợ ân tình cho tôi rồi.
Trên đường đến công ty, tôi nói với Du Tín chuyện giả làm bạn trai của tôi.
“Du Tổng, cuối tuần này có rảnh không?”
“Hửm?”
“Mẹ tôi bảo anh cuối tuần về nhà ăn cơm.”
“Được.”
Quả không hổ là Du Tổng, làm việc nói là làm, giữ chữ tín.
Lại đồng ý nhanh chóng như vậy.
Đến cuối tuần, sáng sớm. Du Tổng liền mang theo túi lớn túi nhỏ đến nhà tôi.
Làm cho nụ cười trên mặt mẹ tôi không bao giờ tắt.
Có thể thấy, mẹ tôi rất thích Du Tổng.
Mẹ tôi thấy tôi đi xuống, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng.
“Cái con bé này, sao không dọn dẹp một chút rồi mới xuống, đi, mặc cái áo mới mẹ mua vào.”
“Không sao đâu dì, thế này cũng rất đẹp.”
“Vẫn là Tiểu Du của chúng ta hiểu chuyện.”
Xem ra, mẹ tôi rất thích Du Tổng.
Tôi gần như có chút muốn biến anh ấy thành bạn trai thật.
10
Sau bữa cơm, tôi tiễn Du Tín về nhà.
“Du Tổng, hôm nay cảm ơn anh đã giúp tôi việc này, tiền quà tôi chuyển cho anh nhé?”
“Sao? Dùng xong rồi thì muốn vứt tôi đi à?”
Đầu anh ấy cúi xuống.
Nói chuyện ở cự ly gần, khiến tôi có thể cảm nhận được hơi thở của anh ấy có chút gấp gáp.
“Không phải là diễn kịch sao? Sao lại để anh tốn tiền được.”
Chưa kịp nói ra khỏi miệng.
Môi tôi đột nhiên bị một thứ mềm mại phong tỏa.
Rất mềm, nhưng tôi rất thích.
Một lúc lâu sau, anh ấy mới chậm rãi buông ra.
“Làm sao đây, tôi cảm thấy tiếp tục như thế này khá tốt.”
Tôi không hiểu ” hả?”
“Dù sao chúng ta đều không thích xem mắt, thay vì tiếp tục xem mắt, không bằng ở bên nhau đi.”
“Đây quả thực là một cách hay.”
11
“Sao, có muốn chuyển tôi thành chính thức không?”
“Vậy anh không được bắt nạt tôi.”
“Tôi đã bắt nạt em khi nào?”
“Hừm, đợi khi nào tôi nghĩ ra rồi nói cho anh.”
“Trêu chọc tôi, phải trả giá đó.”
Cái Du Tổng này nhìn thì có vẻ nho nhã lịch sự, không ngờ lại là một con mãnh thú.
Làm cho tôi đau lưng mỏi gối, chân mềm nhũn, hoàn toàn không còn sức lực.
“Sao? Còn dám không?”
“Không dám, không dám.”
12
Du Tín hỏi tôi ngày mai có kế hoạch gì.
Tôi nói với anh ấy là ngày mai tôi phải đi họp lớp, không thể hẹn hò với anh ấy được.
Du Tín vừa mở miệng “Thật ra—”
“Ấy ấy, em biết rồi, emđảm bảo kết thúc sẽ đến tìm anh, được không?”
Anh ấy nhìn tôi muốn nói lại thôi.
“Em một chút cũng không nhớ sao?”
Anh ấy nói câu này rất nhỏ, tôi không nghe rõ.
Tôi đoán là anh ấy muốn tôi từ chối buổi họp lớp, ở bên anh ấy.
Nhưng buổi họp lớp lần này đã hứa từ rất sớm rồi, đều đã xác định hết rồi.
Cho nên, tôi không đợi anh ấy nói xong liền ngắt lời.
Nếu không lại phải dỗ dành mất nửa ngày.
Đến lúc đó lại càng không đi được.
Đây là lần đầu tiên lớp tôi tổ chức họp lớp kể từ khi tốt nghiệp.
Bạn học đều thay đổi nhiều quá.
Bàn trước của tôi, Nhã Nhã thấy tôi, liền vẫy tay về phía tôi, ra hiệu tôi ngồi cạnh cô ấy.
“Tư Kỳ, lâu rồi không gặp, càng ngày càng xinh ra đấy.”
Hồi cấp ba, chúng tôi có quan hệ rất tốt.
Nhã Nhã ghé sát vào tôi thì thầm nói.
“Nghe nói lần này nam thần của trường cũng sẽ tham gia họp mặt.”
“Nam thần của trường?
“Đúng vậy, trước đây các cậu không phải có quan hệ rất tốt sao? Anh ấy không nói cho cậu biết à?”
“Ồ, nam thần của trường là nói sẽ đến tạm thời, cái trí nhớ này của tôi.”
Tôi nghi ngờ hỏi: “Chúng tớ có quan hệ rất tốt sao ?”
“Đúng vậy, lúc đó cậu ấy ngoài khuôn mặt đẹp trai, tính cách lạnh lùng, không thèm để ý ai, lại chỉ để ý đến cậu thôi.”
Tôi á hả?
“Nhã Nhã, nam thần của trường mà cậu nói là ai vậy?”