Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/VwhsbeRll

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

4

13

Kèm theo đó là tiếng cửa phòng bao mở ra.

Tôi thuận theo cửa phòng mà nhìn qua.

“Du Tín, sao anh lại đến đây?”

Tôi thấy anh ấy đi vào liền đứng dậy, chuẩn bị đi kéo anh ấy.

Tên này lại đuổi theo đến đây rồi.

Muốn đi cùng tôi, nói trước với tôi một tiếng chẳng phải là được rồi sao.

Tôi lại không phải không đồng ý, tôi cứ tưởng anh ấy không thích tiếp xúc với người không quen biết.

Xem ra là tôi đã nghĩ sai rồi.

Vừa mới đứng dậy.

Hoàng Vĩnh ngồi ở cửa cũng đứng dậy.

“Du Tín, cuối cùng cậu cũng đến rồi, mọi người đều chờ cậu cả đấy, lại đây, lại đây, ngồi đây.”

Tôi đứng ngây ra ở giữa đường.

Rốt cuộc là tình hình gì đây?

Du Tín sao lại còn quen cả Hoàng Vĩnh?

Chẳng lẽ bọn họ còn có qua lại trong công việc.

​ Du Tín không tình nguyện bị kéo đến chỗ ngồi bên cạnh Hoàng Vĩnh.

“Du Tín, nghe nói cậu lần này về nước là vì bạch nguyệt quang của cậu?”

“Bạch nguyệt quang?”

“Du Tín còn có bạch nguyệt quang?”

“Vậy tôi và anh ấy là cái gì?”

Du Tín ước chừng là phát hiện ra sự khác thường của tôi.

Anh ấy nhìn về phía tôi nói.

“Phải.”

Trong lòng tôi oạch một tiếng.

Anh ấy thật sự dám thừa nhận.

Hèn chi ban đầu vì để không phải xem mắt mà lại hóa trang thành tóc vàng.

Hóa ra là vì chờ bạch nguyệt quang.

“Hôm nay cô ấy cũng đến rồi.”

” Vậy sao không gọi cô ấy vào, để người ta đứng một mình ở ngoài cửa làm gì.”

“Đúng vậy, đúng vậy, mau gọi cô ấy vào đi.”

Váy của tôi bị tôi giật trở lại.

Du Tín đứng dậy, đi đến trước mặt tôi.

Anh ấy kéo tay đang giật váy của tôi.

“Cô ấy đến trước tôi rồi.”

Trong nháy mắt, cả phòng bao nổ tung.

” Vãi, hai người hồi cấp ba đã yêu nhau rồi sao?”

Du Tín bất đắc dĩ lắc đầu.

“Không, vừa mới theo đuổi được đấy.”

Anh ấy thật sự cái gì cũng dám nói ra ngoài.

Chỉ là, tôi và Du Tín là bạn học từ lúc nào vậy?

Tôi sao lại không có chút ấn tượng nào.

Chẳng lẽ tôi giống như nữ chính trong phim thần tượng, bị mất đi trí nhớ của một người nào đó?

14

Lúc này Nhã Nhã cũng đến bổ sung một câu.

“Hèn chi vừa nãy tớ nói cậu nam thần của trường cũng đến, cậu một chút cũng không ngạc nhiên, hóa ra cậu đã sớm biết rồi.”

Nhã Nhã vừa nãy nói tôi và Du Tín rất quen thuộc.

Tôi cố gắng hồi tưởng lại hồi cấp ba.

Trước đây tôi thật sự thường xuyên tìm một bạn nam nào đó.

Đó là vì cậu ấy học giỏi, mỗi ngày tôi đều tìm cậu ấy để xin ghi chép.

Sau này tôi mỗi ngày sáng sớm chạy bộ ở sân thể dục cũng có thể gặp được cậu ấy.

Nhưng cậu ấy cũng không nói chuyện với tôi nhiều.

Chắc là không muốn chủ động nói chuyện với tôi.

Lúc đó tôi cũng tương đối hướng nội, không biết vì sao tôi cảm thấy cậu ấy hẳn cũng là người hướng nội.

Hai người hướng nội nên có thể hiểu lẫn nhau.

​Cho nên lúc đó tôi nói nhiều nhất chính là.

“Bạn học, vở ghi chép của cậu cho tôi mượn một chút nhé? Cảm ơn.”

Mỗi lần cậu ấy đều ngoan ngoãn đưa cho tôi.

Rồi nói một tiếng “Được.”

Sau này chúng tôi dường như hình thành một sự ăn ý ngầm.

Chỉ cần tôi thò tay ra phía sau, cậu ấy liền trực tiếp đặt vở ghi chép vào tay tôi.

Thật ra tôi không nhìn rõ mặt cậu ấy.

Lúc đó tôi cận thị năm độ, cảm thấy đeo kính không đẹp, nên chỉ đeo trong giờ học.

Cũng đã thử đeo kính áp tròng, nhưng mắt tôi quá nhạy cảm, thật sự không đeo được.

Cho nên tôi cũng chỉ thông qua đại khái dáng người, phân biệt là cậu ấy, dù sao cũng ở gần, nhìn tuy mờ nhưng cũng có thể nhận ra cậu ấy trong đám đông.

Nhưng sau này cậu ấy liền theo gia đình ra nước ngoài.

Sau đó liền không liên lạc nữa.

Nhưng cậu ấy không gọi là Du Tín mà gọi là Du Văn Lâm.

15

Nói tóm lại, cậu ấy đã cứu tôi.

Hôm đó tôi bị hạ đường huyết, vừa đúng hôm là thứ hai cần phải chào cờ.

Tôi đi muộn, vừa hay ngất xỉu trong hành lang.

Khi tỉnh lại thì nhìn thấy cậu ấy ngồi bên giường bệnh.

“Bạn học, may mà cậu bạn ban nãy đi muộn, đã phát hiện ra cậu.”

Sau này, cậu ấy mỗi ngày đều mang bữa sáng cho tôi, còn giám sát tôi ăn hết.

Nói không ăn hết sẽ không cho mượn vở ghi chép.

Rồi sau đó tôi đã tăng vài ký.

Thì ra người đó đã đổi tên, trở thành Du Tín của ngày hôm nay.

Hèn chi anh ấy lại bắt tôi ăn bữa sáng khi tôi đến đón anh ấy vào buổi sáng.

16

Cho nên, Du Tín từ lúc đầu đã nhận ra tôi rồi.

Cũng biết là đến xem mắt với tôi.

Vậy tại sao anh ấy lại giả vờ làm tóc vàng để tôi biết khó mà lui?

“Vậy sao anh còn giả làm tóc vàng?”

“Em muốn nghe không?”

“Muốn.”

Thì ra, hôm đó Du Tín vừa về nước.

Mẹ anh ấy liền bảo anh ấy đi xem mắt với tôi.

Anh ấy được biết đó là tôi, mừng đến nỗi cả đêm không ngủ được.

Liền lướt điện thoại.

Vừa hay nhìn thấy bài đăng của tôi.

“Làm sao vừa không cần xem mắt, vừa để đối tượng xem mắt biết khó mà lui, lại không mất thể diện?”

Anh ấy cảm thấy tôi không muốn xem mắt với anh ấy, nhưng lại không muốn bỏ lỡ cơ hội này.

Ban đầu anh ấy vẫn ăn mặc rất lịch sự.

Chỉ vì thấy tôi trả lời bài đăng của người dùng có tên ” Thấy một chiếc lá rụng mà biết mùa thu đã đến ” rằng sẽ hóa trang thành người kì hoặc để doạ anh ấy.

Anh ấy sợ anh ấy ăn mặc quá lịch sự, tôi sẽ lấy cái cớ này để từ chối anh ấy.

Thế là, anh ấy liền hóa trang thành tóc vàng.

Hèn chi hôm đó Lý Văn Kiệt gặp tôi lại có biểu cảm kinh ngạc đến vậy.

Thì ra anh ấy đã thích tôi lâu như vậy rồi.

Chỉ là tôi không ngờ, mẹ tôi cũng nằm trong đội ngũ của anh ấy.

17

Rất nhanh, hai bên gia đình liền gặp mặt.

Thì ra, mẹ tôi và mẹ Du Tín là bạn thân.

Sau này vì công việc quá bận rộn nên ít gặp mặt.

Đều là liên lạc qua điện thoại.

Và mẹ của Du Tín khi nhìn thấy Du Tín luôn giữ lại ảnh của tôi.

Liền tính toán để Du Tín về nước, và giúp anh ấy sắp xếp xem mắt với tôi.

Lần đó thật ra là lần xem mắt đầu tiên của Du Tín.

Và mẹ tôi, biết gu của tôi, nên cố ý tìm cho tôi kiểu người tôi không thích.

Rồi càng ngày càng lệch khỏi người tôi thích.

Cuối cùng, để Du Tín, xuất hiện rạng rỡ trước mặt tôi. Chỉ là bà ấy sao cũng không ngờ, Du Tín lại hóa trang thành tóc vàng đến gặp tôi.

Lúc bà ấy biết, suýt chút nữa thì c.h.ế.t khiếp. Sợ rằng tôi không thích anh ấy mà bà ấy lại thích.

Sau này mẹ tôi từ dì Du mới biết, tôi đã từng đến nhà họ gặp mặt bố mẹ rồi.

Liền cố ý nói muốn tìm cho tôi một đối tượng xem mắt khác.

Bà ấy biết tôi chắc chắn sẽ phản đối.

Cũng biết tôi nhất định sẽ bảo Du Tín đến.

Quả nhiên, hiểu con không ai bằng mẹ.

Thì ra, kẻ ngốc là tôi.

Tôi cứ tưởng Du Tín giống tôi, đã xem mắt nhiều lần mà không thành công.

Không ngờ, anh ấy chỉ xem mắt một lần, liền đã ưng ý.

Vậy mà tôi lại thương cảm cho anh ấy lâu như vậy.

Mẹ tôi và mẹ Du Tín nói chuyện với nhau rất vui vẻ.

“Vậy thì quyết định vậy nhé.”

“Được, được, được, ngày tốt.”

Theo bát tự của chúng tôi, gần nhất là đầu tháng sau, sau đó phải đợi ba năm sau.

Tránh để đêm dài lắm mộng.

Cuối cùng lựa chọn đầu tháng sau.

18

Vì ngày cưới khá gấp.

Tôi và Du Tín gần đây bận rộn chụp ảnh cưới, chọn cách trang trí, chọn váy cưới.

“Cái này thế nào?”

“Đẹp.”

“Cái này thì sao?”

“Cũng đẹp.”

Ngoài nói đẹp ra thì anh còn nói được gì nữa?”

“Cũng không tệ.”

Thử váy cưới đã mệt, chụp ảnh cưới càng mệt hơn.

Chúng tôi chọn chụp cảnh ngoài trời gần đó.

Vì chúng tôi thật sự không muốn di chuyển nữa.

Quá là mệt rồi.

19

Sau khi kết hôn, Du Tín chủ động đảm nhận ba bữa cơm một ngày của tôi.

Chỉ là gần đây trong dạ dày luôn cảm thấy buồn nôn.

Du Tín ngốc nghếch này, còn luôn cảm thấy tôi không thoải mái, muốn đưa tôi đi bệnh viện.

“Hôm nay anh hẹn bác sĩ đến nhà khám cho em, em xem em còn có cớ gì.”

“Em thật sự không sao mà.”

” Không cho phép em thoái thác.”

Rất nhanh bác sĩ đến nhà.

“Không có vấn đề gì, chủ yếu là phản ứng thai nghén sớm, chú ý nghỉ ngơi, định kỳ đến bệnh viện khám thai là được.”

Du Tín nghe bác sĩ nói xong thì ngẩn người tại chỗ.

Anh ấy sắp làm bố rồi.

Tiếp theo, Du Tín sắp xếp xong hết công việc.

Chuyên tâm ở nhà bầu bạn với tôi, nói chính xác hơn là để giám sát tôi.

Từ khi tôi mang thai, tôi đặc biệt thích ngửi mùi gạo sống, thậm chí có lúc còn muốn ăn.

Du Tín sợ tôi không kiềm chế được mà ăn vụng gạo sống.

Thêm vào đó, nồng độ hormone thai kỳ thay đổi, cảm xúc của tôi cũng bị ảnh hưởng.

Anh ấy là một người chồng tốt, tôi nghĩ anh ấy cũng sẽ là một người cha rất tốt.

Du Tín thậm chí còn tỉ mỉ hơn tôi, sớm đã bắt đầu nghiên cứu quần áo, tã giấy, sữa bột, bình sữa cho trẻ con.

​ Cuối cùng 35 tuần + 2 ngày, tôi sinh một cặp song sinh trai gái.

Tuy là sinh non, nhưng chúng hấp thụ dinh dưỡng rất tốt.

Vừa sinh ra đã được 5 cân.

Nhưng vì là sinh non nên vẫn phải nằm trong lồng kính vài ngày.

Hai em bé này đều rất ngoan.

Có thể ăn có thể ngủ, đủ ngày đủ tháng liền xuất viện.

Du Tín bế đứa bé nhỏ xíu, chân đều run rẩy.

Một ngày từ sáng đến tối cầm điện thoại chụp ảnh chúng đăng lên khoảnh khắc bạn bè.

Khoảnh khắc bạn bè của anh ấy chỉ có tôi và con.

Lần đầu tiên là lúc chúng tôi đăng ký kết hôn.

Lần thứ hai là lúc con chào đời, bây giờ mỗi ngày đều đăng rất nhiều bài.

May mà anh ấy chỉ đăng trên trang cá nhân,

​Nếu không, những khách hàng của anh ấy, có lẽ đã chặn anh ấy rồi.

​Có lẽ, duyên phận trên thế gian này đã được định sẵn ngay từ đầu.

​Quanh co, cuối cùng rồi cũng sẽ ở bên nhau.

Tùy chỉnh
Danh sách chương