Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8KgbUSTSUf
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
sinh con, tôi muốn quay lại Lăng tiếp tục học tập.
Ngoài bà nội không nỡ rời xa cha và anh trai rất ủng hộ tôi.
không chỉ tự mình tôi, mà còn chọn thêm người v.ú nuôi và người hầu , bảo tôi chuyên tâm học hành, không cần lo lắng chăm sóc con cái.
Cha tôi mua một ngôi nhà Tây gần Đại học Lăng, trước tôi đường, mọi việc đã được chuẩn bị xong xuôi.
Tôi học rất tốt, dù nghỉ học sinh con nhưng không bị ảnh hưởng.
Lúc đó có một cơ hội tuyệt vời, có thể được học miễn phí. Hầu như tất các bạn học ngành Kinh tế Quốc tế cạnh tranh lẫn nhau.
Nhờ vào lợi thế ba ngoại ngữ Anh, Pháp, Đức và điểm số gần như tuyệt đối nên tôi đã giành được suất này.
Tôi viết cho , nói rằng tôi chuẩn bị học.
Lần này, rất nhanh chóng hồi âm lại, đây là lần đầu tiên anh viết riêng cho tôi, ngoài việc đòi tiền.
Bức rất dài, nói rằng nước ngoài, phụ nữ sang học thường bị phân biệt đối xử, và tôi hiện giờ đã là một người vợ, người , sao không thể nhà yên ổn đợi anh trở về?
Bức này đã bị anh trai tôi nhìn thấy. Anh ấy ngay lập tức xé tan, thuận miệng mắng “Tên khốn.”
“Nó học Đại học Bắc Kinh, còn em anh là nữ tài tử của Đại học Lăng, sao nó có thể được học, còn em anh nhà chờ đợi đến suốt đời chứ?!”
Đối diện với sự căm phẫn của anh trai, tôi chỉ mỉm nhẹ:
“ nhà cha, lấy chồng chồng, đó là lời dạy xa xưa.”
“Vũ Vi?!” Anh trai tôi nhìn tôi không thể tin nổi.
“Nhưng” tôi không vội vã, lệnh cho người quét đống giấy vụn trên đất: “Em đâu có lấy , sao nghe lời anh chứ?”
7
Việc học sẽ kéo dài hai năm, tôi đã nhờ cha đưa cha về Giang Nam, cử người chăm sóc chu đáo và chu cấp tiền giúp hai người anh của anh vượt qua khó khăn, giúp họ có công việc thuận lợi.
Là vợ của , tôi đã hết những gì có thể.
Vào ngày đường, cha tôi nhìn tôi thật lâu:
“ nhỏ cha đã cho con học hành là để con hiểu lý lẽ. Trời đất bao la, muôn vật có cảnh sắc riêng, mỗi người có điểm đặc sắc, không thể phí hoài cuộc đời này.”
Tôi ghi nhớ lời này.
biệt gia đình, tôi nhìn vào đứa con nhỏ của mình đang được ôm trong lòng, ngây ngô chẳng hiểu gì. Mối liên hệ huyết thống, sao có thể bỏ được chứ?
Nhưng cha nói rất đúng, trời đất bao la, nét đặc sắc của tôi không chỉ là của nó.
Quốc gia nơi tôi học không là nơi đang , trường học mà tôi học có danh tiếng còn vượt trội hơn trường của anh .
Nhưng chính tại ngôi trường nổi tiếng ấy, tôi lại gặp rất nhiều người kỳ lạ. Trong số đó, có một người, đặc biệt khác biệt.
Đó là một cô cùng tuổi với tôi nhưng rất nổi bật.
nước ngoài, tôi thường xuyên mặc đồ Tây, chỉnh tề và lịch sự, nhưng cô ấy luôn tự chỉnh sửa trang phục, cắt ngắn váy, xén áo, c.ắ.t c.ổ áo xuống thấp.
Đôi chân dài, cánh mảnh khảnh, bộ n.g.ự.c trắng muốt, tất nổi bật dưới ánh sáng rực rỡ của vải đỏ, tạo nên một vẻ đẹp rực rỡ và táo bạo.
Tôi nói cô ấy rực rỡ, người khác lại gọi cô ấy là hư.
Điều này vốn chẳng liên quan gì đến tôi, nhưng một lần tình cờ, tôi bắt gặp cô ấy kéo cổ áo một người đàn ông, kéo anh sát gần, mũi gần chạm mũi…
Hơi thở như lan, ánh mắt như tơ, cô ấy nhẹ nhàng nhưng đầy lạnh lùng nói: “Biến !”
Người đàn ông bị cô ấy đẩy ngã xuống đất, người không thể phản kịp, trong vòng ấm áp rơi vào mặt đất lạnh lẽo.
Cô ấy , nụ mê hoặc như yêu tinh nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo như mùa thu.
Cô ấy hình như phát hiện tôi, ánh mắt nhìn xa, chúng tôi đối diện, cô ấy khẽ cong miệng, kiêu ngạo nhướn mày.
8
Cô ấy tên là Khải, họ .
Bà nội tôi là quý tộc thời trước, vì vậy bà biết rất rõ lai lịch của cô ấy.
Ngày hôm đó, bị cô ấy phát hiện, tôi luôn gặp cô ấy và vô thức đã tránh mặt vài lần, nhưng cuối cùng vẫn bị cô ấy chặn lại giờ học.
Tôi không biết cô ấy muốn gì, trong lòng có chút lo lắng không yên.
“Cậu sợ tôi à?” Cô ấy hỏi, đôi môi đỏ cong .
Cô ấy kéo tôi vào phòng học trống, xung quanh không có ai.
Nhớ lại lúc cô ấy vừa dụ dỗ người khác lại ngay lập tức đẩy họ , tôi chẳng biết là nên bảo vệ đầu hay bảo vệ chân nữa.
“Không sợ…” Tôi nhẹ giọng trả lời.
“Không sợ sao không dám nhìn tôi, không sợ sao lại cố tình tránh tôi, tôi là ma sao?” Cô ấy khẩy hỏi.
Một con ma quyến rũ. Nhưng tôi không dám nói .
Cô ấy thô bạo nắm cằm tôi, nâng xoay qua xoay lại, nhìn một lúc tặc lưỡi nói:
“ không tệ, một khuôn mặt đẹp, tiếc là yếu đuối như một đóa hoa trắng, phí hoài nhan sắc tuyệt vời này.”
Cô ấy thô lỗ như vậy, tôi dù có là người mềm yếu không thể nhịn được nữa nên đã đẩy cô ấy , tôi nghiêm giọng nói: “Tôi đến đây là để học, không giống cậu!”
“Không giống tôi…”
Cô ấy lặp lại, nhếch môi khinh miệt, “Chẳng lẽ tôi đến đây không để học sao? À, đúng , trường biết tôi là hư, sao lại có thể đến đây học được…”
Nói Khải ngẩng cằm : “Nhìn cậu thế này, chắc chắn là tiểu khuê các, phẩm hạnh đoan chính, vậy chúng thi thử .”
Cô ấy đề nghị tôi thi đua với cô ấy về thành tích, ba môn học, chỉ cần tôi vượt qua cô ấy một môn, cô ấy sẽ nhận thua.