Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10
Hai ngày sau, tôi nhận được tin nhắn từ Hà Quân – chồng Hạ Vy.
[Tiểu Điềm, tôi và Hạ Vy đang ở sân bay. Ngày mai ra tòa ly hôn.]
Một tuần sau lễ đính hôn, tôi lại gặp Hạ Vy. Cô ta kéo theo vali hành lý, tức tối đập cửa “rầm rầm”.
Tôi mở cửa, cô ta không thèm nhìn tôi lấy một cái, sải bước vào nhà.
Tôi cúi đầu nhìn điện thoại. Tông Chí Thành đang trên đường đến.
Tự dưng tôi lại mong chờ cái màn “tình cũ tương phùng” này ghê.
Hạ Vy vứt vali qua một bên, mở tủ lạnh lấy lon nước uống một nửa rồi quay lại cười khẩy: “Cậu hài lòng chưa? Hà Quân cứ đòi ly hôn bằng được.”
Tôi nhún vai, cười như không. Cô ta thở dài, lại bắt đầu giọng điệu đáng thương:
“Tiểu Điềm… sao cả cậu cũng đối xử với tớ như thế?”
Hừ, đúng là chiêu “ác nhân kể khổ”, lật mặt nhanh như lật bánh tráng.
Hồi tiểu học, cô ta bị cả lớp cô lập, chẳng ai thèm chơi cùng.
Có lần cô ta làm trực nhật, ghi tên mấy bạn nói chuyện trong giờ để nộp cho cô giáo.
Một bạn nam đến nói: “Cậu xóa tên tớ đi, sau này tớ sẽ làm bạn với cậu.”
Cô ta tin thật, đến tan học còn lon ton đuổi theo hỏi: “Tớ có thể đi cùng cậu không?”
Kết quả là bị phũ không thương tiếc: “Nói đại vậy thôi, ai bảo cậu tin thiệt?”
Bao nhiêu năm trôi qua, chiêu trò cũ rích ấy giờ dùng lại với tôi.
Cô ta rơi nước mắt, nhìn tôi đầy oán hận: “Tớ nói hết sự thật rồi, sao cậu vẫn đối xử như vậy?”
Tôi nhìn cô ta chằm chằm. Nói hay thật, nghe như thể tôi mới là người sai.
Thực ra chẳng qua là cô ta ganh ghét, thấy tôi sống tốt nên muốn phá cho bằng được.
“Hạ Vy, ngay từ đầu cậu đã biết Tông Chí Thành tiếp cận tôi là có mục đích, vậy sao không nói?”
Ngày trước tôi là người che chở cô ta, giờ lại bị cô ta đâm sau lưng.
Mỗi lần tôi và Tông Chí Thành cãi nhau, cô ta đều nói: “Anh ấy tốt mà, tớ thấy hai người chắc chắn sẽ đi đến cùng.”
Cửa vẫn mở. Tôi nghe thấy tiếng bước chân – không cần đoán cũng biết là ai.
Tôi xoay người, đứng quay lưng về phía cửa, cố ý nâng giọng:
“Tông Chí Thành có biết vì sao cậu không dám ly hôn không?”
“Từ hồi đại học đã được Hà Quân bao nuôi. Ngày cưới, cậu nói gì?”
“Gả cho đại gia là minh chứng tốt nhất cho năng lực toàn diện của một người phụ nữ.”
Tôi thấy ánh mắt cô ta dần dần biến sắc khi nhìn về phía sau lưng tôi.
Lúc đó, tôi thấy khoái chí không tả nổi.
11
Tông Chí Thành ôm một bó hoa lớn, sắc mặt u ám bước vào.
Anh ta rõ ràng đã nghe được đoạn tôi vừa nói.
Không liếc Hạ Vy lấy một cái, anh đưa bó hoa cho tôi, nhưng tôi không nhận.
Anh lúng túng ôm lại, cười gượng: “Anh nghỉ việc rồi.”
Tôi đứng nhìn như xem kịch, nào ngờ mình mới là kẻ bị cắm sừng từ lâu mà chẳng biết gì.
Tôi bắt đầu ghép đôi linh tinh, giọng châm chọc: “Vừa khéo, tri kỷ của anh cũng sắp ly hôn, hai người có thể sớm tối bên nhau rồi.”
Sắc mặt anh càng thêm đen.
Ngược lại, Hạ Vy ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp.
Cô ta cười khẽ: “Là anh không buông được em nên mới thành ra thế này. Thôi được, em cho anh toại nguyện.”
Nói rồi cô ta bước đến, khoác tay anh, ánh mắt đầy tình ý: “Anh chẳng luôn chờ em sao? Cô ấy nói đúng, chúng ta có thể bên nhau rồi.”
Tông Chí Thành lập tức lạnh mặt, gạt tay cô ta ra: “Cút.”
Hạ Vy tròn mắt không tin nổi, nhìn chằm chằm anh. Anh lùi lại vài bước, kéo giãn khoảng cách.
“Hạ Vy, từ lúc biết em có chồng mà vẫn lừa tình cảm của anh, anh đã chẳng còn cảm giác gì với em nữa rồi.”
“Thế mấy năm nay anh bám lấy cô ta, chẳng phải để chọc tức em à?” Hạ Vy ngắt lời, không tin nổi.
Tông Chí Thành nhìn tôi từ xa, môi mím chặt, rất lâu sau mới lên tiếng: “Anh đúng là không cam lòng, nhưng anh thật lòng muốn cưới Tiểu Điềm.”
“Còn đoạn ghi âm? Anh không nghe giọng tôi thì không ngủ được, vậy mà dám nói đã quên?”
Hạ Vy bắt đầu lật mặt, không còn vẻ dịu dàng nữa.
Đây mới là bản chất thật của cô ta.
Trán Tông Chí Thành lấm tấm mồ hôi, bó hoa trên tay trở thành trò cười, khiến tôi muốn bật cười.
Tôi không nhịn được nữa, hỏi luôn: “Hai người từng gặp mặt, có ngủ với nhau không?”
Giọng tôi đầy trêu chọc. Mặt Tông Chí Thành lập tức biến sắc.
12
Hạ Vy hếch mặt lên nhìn tôi, giọng đầy đắc ý: “Dĩ nhiên rồi. Có phải càng khiến cậu đau lòng không?”
Tôi mỉm cười:
“Gớm, buồn thì có đấy, nhưng mà là buồn nôn thôi.”
Đã đến nước này, hai người họ đều ở đây, tôi cũng chẳng việc gì phải giữ thể diện giùm cô ta.
Thế là tôi đem chuyện mấy năm nay cô ta liên tục thả thính người lạ quanh khu vực trên mạng xã hội kể tuốt ra.
Hạ Vy tức đến đỏ mặt, lao lên định tát tôi.
Tông Chí Thành vội chắn trước mặt tôi, nên cú tát đó giáng thẳng vào mặt anh ta.
Hạ Vy vẫn không cam tâm, gào lên: “Tránh ra!”
Rồi lại giơ tay lên lần nữa.
Lần này, Tông Chí Thành thẳng tay túm lấy cổ tay cô ta, kéo ra khỏi nhà.
Vừa đến cửa, cô ta lảo đảo ngã ngồi dưới sàn.
Tông Chí Thành lạnh lùng nhìn xuống: “Đừng đến tìm Tiểu Điềm nữa. Nếu không, tôi không ngại nói chuyện rõ ràng với chồng cô đâu.”
Hạ Vy tức điên, đập cửa loạn xạ bên ngoài.
Còn bên trong, Tông Chí Thành đứng bất động, hai tay nắm rồi lại buông.
Đợi cho tiếng ồn bên ngoài lắng xuống, anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt như đã hạ quyết tâm: “Em muốn anh làm gì, mới chịu tha thứ?”
Tôi thản nhiên nhìn anh: “Nếu là anh, anh tha thứ được không?”
Anh ta như bắt được cơ hội: “Đương nhiên.”
“Vậy giới hạn đạo đức của anh thấp thật đấy.”
Có lẽ nụ cười mỉa mai của tôi khiến anh ta khó chịu, sắc mặt anh đột ngột sa sầm.
“Tiểu Điềm, em nhất định phải bới móc một chuyện cỏn con mãi không buông à?”
Anh ta chỉ thẳng vào tôi: “Chúng ta đã đính hôn rồi, sống với nhau ba năm, em tưởng em còn tìm được ai hơn anh sao?”
“Anh đã hạ mình đến thế, chỉ cần em chịu tha thứ, chúng ta vẫn có thể quay lại như trước.”
Giờ thì tôi hiểu rõ thế nào là “đàn ông mất kiểm soát trông sẽ thảm thế nào”.
Tôi cầm điện thoại lên: “Ra ngoài, không thì tôi gọi cảnh sát.”
Anh ta nhìn tôi, như không thể tin nổi: “Em rốt cuộc muốn gì?”
Muốn gì à? Tôi nhớ cảm giác khi nghe đoạn ghi âm đó lần đầu – tay chân tê dại như bị điện giật. Nhưng giờ nhìn anh ta, từ đầu đến chân đều khiến tôi ghê tởm.
“Tôi muốn xem nghiệp có báo liền không thôi.”
13
Hạ Vy nhanh chóng cho tôi thấy, con người một khi không biết xấu hổ thì đúng là vô địch thiên hạ.
Không ít bạn học đến hỏi tôi: “Hạ Vy ly hôn vì cậu thật à?”
Nghe nói, cô ta rêu rao khắp nơi là do chồng sắp cưới của tôi động lòng với cô ta, còn tôi thì mè nheo đòi chết đòi sống, mới ra nông nỗi.
Có người còn đến khuyên nhủ: “Chưa cưới mà đàn ông có mấy suy nghĩ linh tinh cũng bình thường.”
Tôi cạn lời. Ai khuyên là tôi cho vào danh sách đen ngay. Xong rồi gọi cho Hà Quân – chồng cũ của Hạ Vy.
Anh ấy nghe máy, giọng đầy mệt mỏi: “Cô ta không chịu ký đơn. Ngày nào cũng đến công ty canh tôi.”
Tôi nghe mà tức giùm.
“Cô ta nói có thai.” Anh ấy thở dài.
“Thật à?” Tôi kinh ngạc.
“Là chuyện lúc đi du lịch lần trước.”
Nghĩ đến việc anh ấy đang đội nguyên cái sừng to, giờ thì tiến thoái lưỡng nan, tôi đâm ra có chút… đồng cảm.
…
Gần đây chú tôi cũng rảnh quá mức, kéo tôi đi gặp hết người này tới người khác.
“Nhiều bạn bè cũng tốt mà. Mà này, chú không phải lo cháu ế đâu nha.”
Chú tôi từ nhỏ đã xem tôi như con gái ruột, nên tháng sau lễ đính hôn, tôi đành miễn cưỡng đi xem mắt.
Hẹn gặp ở một nhà hàng Tây đông nghịt người, đối phương đã đặt bàn từ trước. Tôi bị kẹt xe nên đến trễ gần 30 phút.
Tới nơi, tôi cúi đầu tháo áo khoác, rối rít xin lỗi: “Xin lỗi anh nhé.”
Anh chàng đối diện cười rất lịch thiệp, nói là do anh chọn giờ sai.
Phục vụ tiến đến rót nước: “Hai vị muốn gọi món không… Ơ, Tiểu Điềm?!”
Tôi ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt sững sờ của Tông Chí Thành.
Người đối diện mỉm cười: “Ồ, hai người quen nhau à?”
Tôi cũng mỉm cười. Tôi biết dạo này Tông Chí Thành tìm việc khó khăn. Không ngờ lại tới đây làm phục vụ.
“Người yêu cũ. Giờ đang thất thế một chút.”
14
Mặt Tông Chí Thành biến sắc, gượng cười lắp bắp: “Là quán của bạn… thiếu người nên anh giúp một tay thôi.”
“Ồ.” Tôi nhún vai, mặt tỉnh bơ.
Anh ta lúng túng để thực đơn xuống rồi lùi đi, nhưng ánh mắt vẫn cứ liếc về bàn chúng tôi liên tục.
Cả bữa ăn tôi chẳng yên lòng. Đối phương có vẻ cũng nhận ra. Ăn chưa xong đã hỏi ý: “Hay mình chuyển chỗ khác nhé? Xem phim hay đi dạo công viên gần đây cũng được.”
Tôi mừng thầm, đứng lên lấy áo khoác, nhanh chóng rời khỏi đó trước. Vừa ra khỏi cửa thì… tất nhiên, Tông Chí Thành lại bám theo.
Anh ta giọng móc méo: “Gấp gáp thế? Mới chia tay bao lâu đã có người mới?”
“Cũ không đi, mới sao đến.”
Tôi nói bâng quơ, mắt chẳng thèm liếc.
Anh ta nắm chặt tay, mặt đầy ấm ức: “Anh vẫn thường nhớ những ngày bên em. Càng nghĩ càng thấy tiếc.”
Tôi chẳng buồn đáp, bước thẳng xuống bậc thềm. Đi được vài bước, tôi quay đầu liếc anh ta một cái: “Người yêu cũ tốt là người đã chết. Anh đừng sống lại nữa, nhìn phát kinh.”
Mắt anh ta đỏ hoe, cúi đầu.
“Anh biết giờ em hận anh. Nhưng không có yêu, sao có hận?”
Câu đó suýt khiến tôi ói luôn cả bữa tối.
Tôi nhếch môi cười lạnh: “Tôi thì ngược lại. Nghĩ đến từng yêu anh… đúng là nỗi nhục cả đời.”