Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BCFD28Gz1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

5

Tông Chí Thành nhanh chóng phản ứng, mặt đỏ bừng lao đến bật đèn rồi siết chặt lấy tay tôi.

Cha mẹ anh ta cũng tái mét mặt, đứng bật dậy. Tay tôi đau nhói, tôi cắn răng giật ra.

Anh ta hạ giọng dỗ dành: “Đừng làm ầm lên, về rồi anh sẽ giải thích với em.”

Tôi lùi lại một bước, đối diện anh, giơ điện thoại lên định xóa đoạn ghi âm đó. Mặt anh biến sắc, cau mày gằn giọng: “Nếu em dám xóa, chúng ta coi như xong!”

Tôi không thèm để tâm, hất tay anh ra, đi thẳng đến trước mặt cha mẹ anh.

Từng chữ, tôi nói rành rọt: “Lễ đính hôn này, hủy bỏ.”

Bố mẹ tôi định bước đến khuyên nhủ, nhưng khi nghe câu sau, họ dừng lại.

“Những gì mọi người vừa thấy, là bằng chứng bạn trai tôi dây dưa với bạn thân tôi suốt nhiều năm qua.”

Tôi quay đầu nhìn anh: “Vẫn không thể quên nổi người tình đã có chồng sao? Vậy anh còn tiếp cận tôi làm gì?”

“Thích cảm giác mạo hiểm à?”

Anh nghiến răng, trừng mắt nhìn tôi.

Tôi đặt điện thoại lên bàn trước mặt cha mẹ anh, bấm nút xóa.

Không ai ngăn cản.

Không ai mở miệng.

Cha anh là người đầu tiên hoàn hồn, lao tới túm cổ áo Tông Chí Thành, tát mạnh một cái.

“Đồ nhục nhã! Mày làm mất hết mặt mũi tao rồi!”

Người mẹ vẫn luôn tự xưng là có khí chất cũng hạ giọng khuyên tôi: “Tiểu Điềm à, chuyện này chúng ta nhất định sẽ cho con một lời giải thích. Hôn sự đã đến nước này, đừng hủy mà!”

Trong lúc hỗn loạn, tôi nhận được tin nhắn mới từ Hạ Vy.

Lời nhắn khiến tôi càng thấy trò này thú vị hơn.

[Đừng nói cho chồng tớ biết được không? Anh ấy không biết gì hết.]

6

Bố mẹ tôi cũng dần hiểu ra, sắc mặt lạnh hẳn.

Vừa nhẹ nhàng giải thích với khách khứa, vừa tránh khỏi sự cản trở của nhà trai, dứt khoát chấm dứt buổi lễ.

Sau khi tiệc tan, tôi đứng ngoài đợi bố mẹ. Tông Chí Thành đuổi theo.

Cà vạt anh đã lỏng, mái tóc sáng sớm còn chỉnh chu giờ rối tung.

Hai mắt đỏ ngầu, câu đầu tiên anh mở miệng là: “Sao em biết mà không nói với anh?”

Bộ dạng tức tối của anh khiến tôi bật cười.

“Hỏi gì cơ? Hỏi anh cắm hai sừng cùng lúc như thế nào à?”

“Hỏi cảm giác đùa giỡn có vui không?”

Anh nghẹn lời, ánh mắt lảng tránh.

Lắp bắp biện minh: “Anh… anh không có… mấy tin nhắn đó là lúc anh say mới gửi. Tỉnh lại anh đã rất hối hận rồi.”

Say rượu? Tôi còn tưởng anh sẽ biện hộ bằng lý do thông minh hơn.

“Thế còn chuyện theo đuổi tôi? Dám nói không có mưu đồ gì à?”

Anh đứng khựng lại, há miệng nhưng không nói nổi câu nào, mãi sau mới cúi đầu, giọng yếu ớt: “Đúng, anh thừa nhận ban đầu tiếp cận em là để chọc tức Hạ Vy.”

Anh nói, anh và Hạ Vy yêu nhau online hơn một năm, đến khi gặp mặt mới phát hiện cô đã có chồng. Mà cô cũng không có ý định ly hôn, thậm chí vợ chồng họ còn rất hòa thuận.

Tông Chí Thành kể lại vẫn còn nghiến răng tức giận: “Cô ấy nói vì chồng hay đi công tác, không có người bầu bạn nên muốn trải nghiệm cảm giác yêu đương.”

“Anh bị cô ấy đùa giỡn xoay như chong chóng, tức quá nên muốn trả đũa.”

Vậy ra, ngay từ đầu, những lần tình cờ gặp mặt, những dịu dàng săn sóc… Tất cả đều là dối trá.

Thấy tôi không phản ứng, anh lại đổi giọng đáng thương nhìn tôi: “Chúng ta bên nhau ba năm rồi. Cho dù ban đầu có mục đích, thì sau này anh thật lòng yêu em.”

“Chúng ta còn chuẩn bị cưới cơ mà. Nếu không yêu, sao anh có thể muốn cưới em?”

Tôi cố kìm cảm giác muốn nôn mửa.

“Ý anh là, vì anh yêu tôi, tôi phải biết ơn anh chắc?”

7

Lễ cưới dự định tổ chức sau một tháng.

Về đến nhà, việc đầu tiên tôi làm là dọn sạch đồ đạc của Tông Chí Thành.

Tình cờ, tôi phát hiện một cuốn sổ dày cộp.

Mở ra, bên trong là chữ viết tay.

Anh ta chép tay toàn bộ tin nhắn giữa mình và Hạ Vy suốt hơn một năm qua.

Tôi đọc từ đầu đến cuối, kết luận duy nhất là: hai người họ không đến với nhau đúng là thiên lý bất dung.

Khi trò chuyện qua mạng, Hạ Vy luôn kéo tôi vào câu chuyện.

[Tiểu Điềm là bạn thân nhất của em, nhưng em ghen tỵ với cô ấy.]

[Cô ấy luôn suôn sẻ mọi thứ, em cảm giác mình như kẻ được ban ơn.]

[Không cần cố gắng cũng dễ dàng đạt được điều người khác mơ ước. Thật tốt.]

Chưa đọc hết, tôi đã cảm thấy ngực nghẹn lại, như có máu đông vướng ở cổ họng.

Từ nhỏ, bố mẹ Hạ Vy ly dị.

Bố cô bỏ mặc hoàn toàn, mẹ thì bận đánh bài, đi chơi, theo đuổi đàn ông.

Cô không có nơi để về, lần nào tôi cũng đưa cô về nhà mình.

Thời còn đi học, những buổi họp phụ huynh cô chẳng có ai đi, tôi đành nhờ mẹ tôi đi thay.

Vậy mà…

Phản hồi của Tông Chí Thành cũng “đáng yêu” hết chỗ nói:

[Bé con à, em thật tốt bụng, chỉ là quá dễ tin người thôi]

Tôi bật cười lạnh, không nói nhiều mà chụp lại đầy đủ.

Nén lại thành tệp rồi gửi thẳng cho chồng của Hạ Vy – Hà Quân.

Tôi nhớ lại hôm trước, khi Hạ Vy bị chồng kéo tay đi ký đơn ly hôn, tôi còn ngốc nghếch đến nhà khuyên can. Sau đó kể lại với Tông Chí Thành, vẻ mặt anh lúc ấy đã lạ lắm rồi. Giờ nghĩ lại, chắc trong bụng tức đến mức nghiến nát răng.

Sau khi dọn dẹp xong, tôi gọi Tông Chí Thành đến lấy đồ. Anh ta nghe máy, cứ lằng nhằng không chịu dập máy: “Tiểu Điềm, anh có thể giải thích mà…”

“Tôi chặn rồi.”

Tôi lạnh mặt, dứt khoát cúp máy, một cú combo xóa – chặn – tiễn luôn vào blacklist.

8

Chưa đầy một lúc, anh ta đến thật. Thật sự đến để… giải thích.

Vài ngày không gặp, trông anh chẳng khá khẩm gì. Cả người tiều tụy, không còn vẻ lãng tử trước kia.

Tôi chỉ vào mấy thùng đồ để ngay cửa: “Đem mấy thứ của anh đi đi.”

Rồi tiện tay cầm cuốn sổ kia ném về phía anh: “Suýt quên, còn cái này.”

Anh mở to mắt, chết lặng không thốt nổi lời. Tôi khoanh tay dựa vào tường, hứng thú nhìn phản ứng của anh.

“Xem ra lúc anh theo đuổi tôi, Hạ Vy cung cấp không ít tình báo nhỉ?”

Tôi đoán chắc sau khi bị Hạ Vy đá, anh đã lật lại hết đống tin nhắn cũ.

Chuyện tôi không ăn hành hoa, không ăn ngò, không thích đồ ngọt – trong lời Hạ Vy, thành “con nhỏ chảnh chó, giả tạo”.

Tông Chí Thành không hề động vào đống hành lý mà bước tới ngồi xuống ghế sofa, hạ giọng: “Tiểu Điềm, mình nói chuyện đi.”

Tôi lặng người. Đến nước này rồi, còn gì để nói nữa?

Chỉ thấy may mắn vì mình phát hiện sớm, chứ nếu là sau khi cưới… chắc tôi phải đốt nhà trừ tà.

Thấy tôi im lặng, anh ta ho nhẹ, bắt đầu nói: “Hôm đó anh bối rối quá, không suy nghĩ được gì, anh muốn rút lại câu nói đó.”

Câu nào? Tôi nhìn anh chằm chằm, khó hiểu.

Anh cúi đầu: “Dù là đoạn ghi âm hay tin nhắn, em muốn xóa thì cứ xóa. Nhưng anh không chia tay.”

Tôi cười khẩy: “Tông Chí Thành, giờ anh diễn vai si tình này là vì sao? Vì Hạ Vy chưa ly hôn? Hay vì anh thích cái cảm giác lén lút sau lưng người khác?”

Anh ta phớt lờ sự mỉa mai của tôi, ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt bỗng trở nên nghiêm túc: “Nếu anh nói… anh chỉ muốn trả thù cô ta thì sao?”

Anh ta nói việc gửi tin nhắn là để thử lòng Hạ Vy. “Cô ta ghen tị với em như vậy, anh chỉ muốn xem cô ta có dám vứt bỏ tất cả để đến lễ đính hôn hay không.”

Nói xong lại vội vàng bổ sung: “Dù cô ta có đến, anh vẫn chọn em.”

Nghe đến đó, tôi không nhịn nổi nữa, cầm lấy món đồ trang trí bằng pha lê anh từng tặng, ném mạnh xuống sàn.

“Choang!” Mảnh vỡ bắn tung tóe, anh ta bị dọa giật nảy mình.

“Tông Chí Thành, anh đang tuyển phi à? Còn phải ‘chọn’ tôi? Ai cho anh cái quyền chọn?”

Tôi bỗng nhớ lại câu mẹ tôi nói sau lễ đính hôn: “Cái thứ cá ươn tôm nát như nó cũng dám làm tra nam hả? Không có chú mày lo cho, giờ nó còn đang chạy bàn trong quán cơm!”

9

Đoán được thế nào anh ta cũng đến gây chuyện, tôi đã nhắn trước cho mẹ và chú.

Chẳng mấy chốc họ đã có mặt, khí thế bừng bừng xông vào.

Chú tôi – người xưa nay vốn ít nói – hôm nay lại bắn như súng liên thanh: “Ồ, ai đây nhỉ? Không phải cái thằng tra nam mà cháu gái tôi đá không thèm ngó à?”

Tôi suýt nữa bật cười. Chú dạo này xem video mạng nhiều, cập nhật từ vựng ghê thật.

Thấy chú đến, Tông Chí Thành luống cuống đứng bật dậy, lập tức đứng nghiêm như lính.

Không nói nhiều, chú đã lôi từng món đồ của anh ta ném ra ngoài hành lang, nghe mà vang rền như pháo.

Rồi chú đi đến, túm lấy cổ áo anh ta kéo về phía cửa.

“Biết điều thì về tự viết đơn xin nghỉ đi, giữ lại chút thể diện cho mình.”

Tông Chí Thành từng làm ở một công ty bất động sản, chính chú tôi là người xin giúp anh ta vào công ty của bạn.

Nếu không nhờ có mối đó, với thực lực của anh ta, chắc còn phải cày vài năm mới ngóc đầu lên khỏi cái mác nhân viên quèn.

Vào công ty mới, vừa làm đã được làm phó giám đốc chi nhánh, ngày càng kiêu căng.

Anh ta chắc tự ảo tưởng thành công là nhờ năng lực bản thân rồi.

Nghe chú nói vậy, mặt anh ta còn trắng hơn cả ngày đính hôn.

“Chú… chuyện tình cảm để riêng ra được không ạ? Với lại, cháu và Tiểu Điềm vẫn chưa đến mức không thể cứu vãn.”

Mẹ tôi không nhịn nổi nữa, chắn trước mặt tôi, lạnh lùng lên tiếng: “Nếu không nể mặt Tiểu Điềm, anh nghĩ ai thèm chứa chấp anh?”

“Tôi nói cho anh biết, nó mà dám ăn cỏ gần hang, tôi đập gãy chân nó liền!”

Tôi bị khí thế của mẹ làm cho chân run nhẹ. Tông Chí Thành toát mồ hôi, quay sang nhìn tôi như thể cầu cứu.

Anh ta vội vã kéo tay áo tôi: “Tiểu Điềm, em nói gì đi, mình bên nhau ba năm rồi mà, sao có thể chia tay dễ dàng như vậy?”

Chưa kịp mở miệng, chú tôi đã quay lại, kéo anh ta lôi ra cửa.

“Rầm!” Cửa đóng sầm lại.

Chú phủi tay, nhăn mặt như vừa xử lý xong một con gián chết: “Cháu coi, cháu lại đi chọn phải cái thể loại gì không biết nữa.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương