Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11
Nghiêm Đình Dục hoãn buổi chầu, cùng ta dạo thuyền nơi hồ trong.
Hắn kể về năm xưa, lục tộc thao túng triều đình, chỉ trọng thân thích, gạt bỏ dị kỷ.
Khi ấy hắn vừa mới vào triều, ôm chí nguyện lớn, nhưng vì chẳng phải thân quyến lục tộc nên cuối cùng bị gạt ra ngoài, lòng ôm uất hận.
Người cùng cảnh ngộ chẳng ít, oán khí tích tụ, ba năm trước rốt cuộc bùng nổ.
Vô số quan thần dưới sự dẫn dắt của hắn đồng loạt dâng tấu, hạch tội lục tộc.
Đáng tiếc lục tộc thế lớn, lập thiên tử làm bù nhìn, thừa dịp đó ban chiếu chém giết toàn bộ học sĩ, quan viên dám phản đối.
Nghiêm Đình Dục chính là mục tiêu truy sát trọng yếu.
Bất đắc dĩ, hắn buộc phải chạy tới biên cương.
Trên đường, mới gặp được ta.
Hắn ghé sát tai ta, hơi thở nóng bỏng quấn quýt: “Ngọc Nhi, nàng sẽ hận ta chăng?”
Ta hơi ngẩn, chẳng hiểu cớ gì lại hỏi thế.
Nghiêm Đình Dục buông mắt, chẳng trả lời, trong lòng lại u uất:【Tàn sát lục tộc… cũng là vì nàng.】
“Ta cớ sao phải hận chàng?”
Trong lòng hắn, từng lời dồn nén.
Sau này từ biên quan đánh thẳng về kinh, phế bỏ tiền triều, bước lên đế vị, hắn từng quay lại bờ sông tìm ta, nhưng chỉ nghe dân quê nói cô nương Trác gia đã sớm bị tộc đuổi khỏi, chẳng rõ tung tích, e rằng đã bỏ mạng nơi hoang dã.
Vậy nên hận thù thiêu rụi hắn, khiến hắn huyết tẩy lục tộc.
Hắn không biết, khi đó ta đã bị lục tộc bí mật tìm lại, nghiêm khắc giáo dưỡng để dâng hiến làm lễ vật cho chính hắn.
Nhưng tất cả hắn đều chẳng thốt ra.
Chỉ vùi mặt vào hõm vai ta, khàn giọng nói một tiếng: “Không sao cả.”
12
Nghiêm Đình Dục đối xử với ta vô cùng tốt.
Ta trở thành sủng phi duy nhất trong hậu cung, người người hâm mộ.
Mọi kẻ đều nói, bởi vì ta, hắn mới thôi huyết tẩy lục tộc.
Kẻ thiếu niên năm xưa muốn đòi lại công đạo cho học sĩ, giờ đây lại chìm đắm trong ôn nhu hương, quên cả thệ ngôn thuở khởi binh.
Trác thị lại mừng rỡ.
Họ coi ta như cứu tinh của lục tộc, cũng là quân cờ chấn hưng Trác gia.
Nghiêm Đình Dục chẳng để ta màng đến điều ấy.
Từ bạo quân thành hôn quân, hắn chỉ muốn ngày ngày cùng ta chơi đùa bên hồ.
Ta chống thuyền, hắn hái sen.
Ta cất giọng ca, hắn gõ chén theo nhịp.
Ta bơi lội, hắn thả câu.
Một mảnh “hoang đường” dậy khắp hồ xanh.
Trong tiếng cười rộn rã, hắn nói: “Chi bằng khi ở tiểu đảo giữa sông, nàng chẳng chịu xưng tên, còn ta chẳng chịu tháo mặt nạ, lại càng tự tại.”
“Cớ sao?”
Hắn cười: “Khi đó nàng phóng khoáng, đâu như nay đoan trang, có chút vô vị.”
Ta vừa giận vừa buồn cười, bất chấp nghe thấy trong lòng hắn kêu 【Ngọc Nhi ôm ôm】, liền hắt cả vốc nước vào hắn: “Vậy ngươi đi tìm cái cô nương phóng khoáng kia đi, tìm ta làm gì?”
Hắn nắm chặt tay ta, cười nói: “Cái cô nương phóng khoáng ấy đã tìm tới rồi, hắt cả nước ướt ta, chẳng phải đòi ta báo đáp sao?”
Ta giả bộ hờn giận: “Còn tên vô danh năm xưa cũng tới tìm ta, nói ta vô vị, khiến ta đau lòng, chẳng phải cũng phải đòi đền ư?”
“Phải đền.”
Cổ họng hắn khẽ động, khàn giọng: “Phải đền.”
Tim ta run lên, nhẹ đáp: “Được.”
Rõ ràng hồ xuân còn lạnh, nước trong phẳng lặng nhưng lại như thuyền nhỏ bập bềnh giữa sóng lửa.
“Muốn đòi báo đáp, có ai ngăn được chăng?”
“Thanh hồ mênh mông, không ai ngăn nổi.”
“Muốn đền đáp, có ai cản được không?”
“Chỉ một lá thuyền con, chẳng ai cản được.”
Thế là hồ xuân dậy sóng, ngàn vạn gợn trào.
Cá đùa bên lá sen đông.
Cá đùa bên lá sen tây.
Cá đùa bên lá sen nam.
Cá đùa bên lá sen bắc…
13
Ta trở thành yêu phi độc chiếm lục cung.
Trác thị vì thế mà ngẩng cao đầu, khen ta là nữ nhi tốt của Trác gia.
Chuyện nực cười.
Nếu chẳng phải bọn họ tiếc đích nữ ruột, không muốn đưa vào hố lửa, thì sao đến lượt một đứa bị đuổi khỏi tộc như ta hưởng cái gọi là “vinh quang” này?
Năm tộc còn lại cũng nối gót, dâng lễ tiến cống, nói rằng “lục tộc vốn một thể, đồng khí liên chi.”
Hừ!
Ta bảo người đem lễ vật trả lại nguyên vẹn.
Vừa ra cửa liền gặp Nghiêm Đình Dục.
Hắn mỉm cười hỏi: “Sao? Không định thay lục tộc cầu tình sao?”
Cầu gì chứ?
Ta liếc hắn.
Ngày trước chèo thuyền giữa sông, ta từng gặp nhiều sĩ tử, ôm một bụng chí lớn, ánh mắt sáng rực, vội vã vào kinh ứng thí.
Nhưng khi quay về, phần nhiều chỉ còn phờ phạc, hồn bay phách lạc.
Bao năm khổ học, cuối cùng thành mây khói, bị thân thích lục tộc cướp mất danh ngạch, biến thành áo cưới cho kẻ khác.
Còn có sĩ tử không chịu nổi, khi thuyền ra giữa dòng liền gieo mình xuống nước, bị xoáy cuốn đi, trong thoáng chốc mất tăm, chẳng cứu được.
Chuyện ấy lặp lại vô số lần.
Từ kinh hãi đến thương tiếc, rồi cuối cùng thành thờ ơ.
Ta đem hết kể cho hắn, lại thêm một câu: “Việc ấy không nên xảy ra dưới trị quốc của chàng.”
“Lục tộc chẳng trừ, nhân gian vĩnh viễn bất an.”
Ánh mắt Nghiêm Đình Dục thoáng động.
Hắn ôm siết ta, siết đến run rẩy, giọng khàn như mơ: “Ngọc Nhi, Ngọc Nhi ngoan của ta.”
“May mà còn có nàng.”
Hơi thở nóng bỏng phả sau tai, vô vàn nụ hôn rơi vội vã nơi vai gáy như muốn hòa tan ta trong máu thịt.
Ta toan đẩy ra, lại phát hiện bản thân mềm nhũn trong vòng tay hắn.
“Nghiêm Đình Dục, đau…”
Ta vốn muốn dùng dáng vẻ ngấn lệ, tranh lấy thương xót.
Nào ngờ chỉ đổi lại tiếng cười khẽ mà xấu xa: “Ngọc Nhi ngoan, trẫm sẽ nhẹ thôi.”
Ta: ???
14
Thấy ta chẳng màng nâng đỡ tộc, lục tộc lại bày mưu khác.
Chẳng biết từ đâu tìm được một đám mỹ nhân, định hiến cho Nghiêm Đình Dục.
Mấy ngày này được hắn nuông chiều, tính khí vốn có của ta dần trở lại.
Nghe tin ấy, ta lập tức nổi giận.
Không nói hai lời, xông thẳng tới cung hắn.
Lúc đó, sứ giả lục tộc đang dẫn một nhóm mỹ nhân đứng trước hắn, lần lượt giới thiệu.
Vừa thấy ta, ánh mắt hắn sáng hẳn lên, còn ánh mắt bọn sứ giả thì tối lại.
Hắn vừa định mở miệng, đã bị ta cắt ngang: “Nghiêm Đình Dục, ngươi nghe cho rõ.”
“Nếu ngươi dám nạp thêm một nữ nhân vào cung thì đừng trách ta từ nay tiêu dao sông hồ, cùng ngươi đoạn tuyệt.”
“Hoặc bên ngươi có muôn vàn oanh yến vây quanh.”
“Hoặc chỉ có một mình ta, mới có thể đứng cạnh ngươi.”
Nghiêm Đình Dục ngẩn ra một thoáng, rồi đột nhiên bật cười dài.
Ánh mắt càng thêm rực rỡ, tiếng lòng vang như sấm dậy:【Nàng ghen rồi! Nàng để ta trong tim!】
【Hay lắm Ngọc Nhi! Ngay cả cớ từ chối hộ ta cũng tìm được!】
【Quả đúng là hoàng hậu của ta, ta thích chính khí chất nóng nảy này!】
Trên mặt hắn thì mỉm cười quay sang bọn sứ giả, nhã nhặn: “Chư vị cũng thấy rồi, gia thê ta nghiêm khắc, tính khí ngang ngược.”
“Chư vị mỹ nhân như đóa hoa mảnh mai, làm sao chịu nổi cơn giận của gia thê? Vậy xin chư vị sớm quay về Giang Bắc, về sau cũng chớ dâng tặng nữa.”
15
Thế lực lục tộc chằng chịt như rễ.
Bị hắn lấy cớ đuổi khỏi kinh thành, bọn họ sao chịu nuốt hận?
Chẳng mấy tháng sau, từ Giang Bắc đã truyền đến tin thế gia bí mật chiêu binh mãi mã.
Những người từng cùng hắn dựng nghiệp, nay cũng sục sôi chiến ý.
Nghiêm Đình Dục càng cần một lý do hoàn hảo để diệt tận gốc lục tộc.
Cơ hội tốt thế này, hắn sao chịu bỏ qua?
Ngay lập tức hạ chiếu, triệu quần thần, chỉnh binh nghiêm quân, tuyên phạt lục tộc.
Chiến sự sắp bùng nổ.
Giang Bắc nhiều sông hồ, vì thế hắn hao tâm chuẩn bị thủy quân.
Ta vốn sinh trưởng nơi ấy, bèn tự nguyện vì hắn vẽ thủy đồ.
Hắn lo ta mệt, thường kề cận làm phiền, quấn quít ta nghỉ ngơi.
Ta đẩy hắn, muốn thoát khỏi vòng tay kìm hãm: “Vì công, đây là để trả lại công đạo cho muôn vàn sĩ tử.”
“Vì tư, là không muốn có thêm hàng vạn Trác Thanh Ngọc lưu lạc không nhà.”
“Lục tộc chẳng trừ, thiên hạ chẳng yên.”
Nghiêm Đình Dục bật cười, hơi thở nóng rực phủ sau cổ: “Bọn ngu xuẩn Trác thị, sao lại nỡ dâng nàng cho ta như lễ vật?”
Ta vòng tay ôm cổ hắn: “Bọn họ vốn chẳng coi trọng ta, chỉ nghĩ ta nên bị họ điều khiển cả đời.”
Làn hơi tỉ mỉ trượt xuống cổ, xuống xương quai xanh.
Giọng hắn trầm khàn, mang ma lực khó tả: “Vậy lần này, thử xem là ai nằm trong tay ai.”