Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta lo phụ thân, ta chẳng giúp được gì ông.
Ta thức trắng đêm sắc thuốc canh chừng Đỗ công .
Mãi đến khi trời hửng sáng, người nằm trên giường mới có nhịp thở ổn định.
Cùng lúc đó, phụ thân ta cũng mang tin tốt trở về.
Dự Vương đã bị bắt, Thánh thượng bình an vô sự.
3
Dự Vương ép cung tạo phản, Đỗ phó để nhi là Đỗ Nguyên Cảnh trốn khỏi cung truyền tin phụ thân ta, dọc đường bị người của Dự Vương truy sát.
Hắn may mắn leo lên được xe ngựa của ta.
Ta lại tình cờ đưa hắn đến trước mặt phụ thân .
Nếu chậm trễ thêm một khắc, e rằng kinh thành hôm nay đã đổi chủ.
Mọi thứ vừa khéo.
Còn về đám thích khách ám sát Ôn Lăng, nghe Tạ Thừa Chu nói cũng là do Dự Vương sắp đặt.
Bệ hạ luận công ban thưởng, ta và Đỗ Nguyên Cảnh lập công đầu.
Phụ thân ta khoe khoang khắp nơi với đồng liêu rằng: “Nữ nhi ta quả nhiên là bậc cân quắc không thua đấng mày râu!”
Ta có chút chột dạ.
Lúc đó ta ra khỏi phủ định tìm Tạ Thừa Chu, ai ngờ lại lập được đại công như thế.
Tạ Thừa Chu cũng khen ta thông minh tài giỏi.
Ta rất vẻ.
là những hắn rất ít khi đến tìm ta chơi.
Hắn cứ chạy sang phủ sư suốt, ta thường xuyên bắt gặp hắn ở cùng một chỗ với Ôn Lăng.
Mỗi lần ta tìm hắn, hắn luôn nhắc đến những chuyện liên quan đến phủ sư.
Đầu óc ta ong ong, cảm giác như hắn đang tương tư Ôn Lăng vậy.
Thậm chí ta còn nghe người ta đồn đại Ôn sư có ý kết thân với Tạ phủ, vì hắn đã cứu mạng Ôn Lăng nên sư rất coi trọng hắn.
Nghe những lời đồn đó, trong lòng ta dấy lên một nỗi buồn vô cớ.
Ta cũng không buồn vì cái gì, cứ thấy chẳng thể nổi.
Ôn Lăng là đệ nhất mỹ kinh thành, đừng nói Tạ Thừa Chu động lòng, ngay cả ta cũng thích những mỹ xinh đẹp như thế.
Đỗ Nguyên Cảnh dường như nhìn thấu sự của ta.
Hắn đưa ta cưỡi ngựa chèo thuyền, lại mời ta uống rượu ngắm trăng.
Chúng ta leo lên tòa lầu cao nhất kinh thành, nhìn vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời, trạng cũng dần trở nên khoáng đạt.
Ta ngắm trăng, buột miệng hỏi một câu ngớ ngẩn:
“Đỗ Nguyên Cảnh, có thích Ôn Lăng không?”
Tạ Thừa Chu thích Ôn Lăng, ta cũng thích, vậy chắc ai cũng thích nàng ấy.
Hắn bị ta hỏi đến ngẩn người, bật :
“Nàng ấy đâu vầng trăng trong lòng ta, tại sao ta lại thích?”
Đỗ Nguyên Cảnh là đệ nhất tài kinh thành, mỗi lần nói chuyện văn vẻ, ta nghĩ rất lâu mới hiểu.
Hắn nhìn ta, dịu dàng: “Nàng có thích mặt trăng không?”
“Thích.”
“Người mà thích là vầng trăng trong lòng, giống như bạch nguyệt quang thuần khiết. trăng như thế thường thấy, bạch nguyệt quang trong lòng có một.”
Ồ, vậy ra Ôn Lăng là bạch nguyệt quang của Tạ Thừa Chu.
Ta hỏi Đỗ Nguyên Cảnh: “Vậy có bạch nguyệt quang không?”
Dưới trăng, hắn vận một bộ trường sam màu xanh, tay cầm quạt xếp nhìn ta mỉm ôn nhu:
“A Oản, nàng là vầng trăng trong lòng ta. Ta muốn cưới nàng.”
Lời truyền đến tai phụ thân ta, ông híp mắt suốt ba không khép miệng lại được.
Ông kích động nắm chặt tay Đỗ Nguyên Cảnh, khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem:
“Đỗ công à! Ngươi nói không được nuốt lời đâu đấy!”
“Tống tướng quân yên , ta lòng ái mộ A Oản, ta sẽ không phụ nàng ấy!”
“Ta yên , ta yên ! Con bé ta nuôi mười sáu năm, cuối cùng cũng có người rước, ta xúc động quá mà!”
Ta trố mắt nhìn, sự cạn lời với phụ thân !
Phụ thân ta lại nhìn ta, càng thêm sảng khoái:
“Thế tốt quá , cái tính khí vừa bướng vừa xấu của con, suốt đánh nhau gây chuyện, giờ cuối cùng cũng có người chịu thu phục, ta mau thắp hương báo cáo tổ tông!”
Quá đáng , có phụ thân ruột không vậy?!
4
Ta sắp thành thân .
Phụ thân ta rất , Đỗ Nguyên Cảnh rất , ta chắc cũng được tính là .
dường như có Tạ Thừa Chu là không .
Bên phía Đỗ Nguyên Cảnh đang định sai người đến hạ sính lễ hắn nửa đêm trèo tường vào nhà ta.
Hắn ép ta vào góc tường, đuôi mắt hơi ửng đỏ:
“Nàng lòng thích Đỗ Nguyên Cảnh, muốn gả hắn ta sao?”
Ta có chút ngơ ngác, thế nào gọi là lòng thích?
ấy đối xử với ta rất tốt.
Trước Tạ Thừa Chu cùng ta gì, ấy có thể cùng ta cái đó.
Sau khi Tạ Thừa Chu thích Ôn Lăng, Đỗ Nguyên Cảnh nào cũng cùng ta ăn uống chơi.
Ta gật đầu, chắc là lòng thích .
mắt Tạ Thừa Chu thoáng vẻ thất vọng, nắm tay đang chống trên tường từ từ buông thõng xuống:
“Được… Được thôi.”
Hắn thất thần rời .
Mấy sau, Đỗ lão phu mở tiệc mùa thu, mời các quý nữ trong kinh đến phủ thưởng cúc ăn , ngâm thơ đối chữ.
Đỗ Nguyên Cảnh cũng định dịp để ta ra mắt người nhà hắn.
Ngâm thơ ta không hiểu, ăn ta rất thích.
Trên tiệc, ta gặp Ôn Lăng.
Nàng ấy thơ giành được giải nhất, tao nhã dâng tác phẩm lên lão phu .
mắt cả khán phòng đổ dồn về phía nàng ấy.
Chẳng ai ta đã âm thầm xử lý xong ba con to.
Ta thầm nghĩ đầu bếp phủ phó quả nhiên nấu ngon hơn phủ Tướng quân, sau gả qua nào cũng được ăn ngon, ta sướng rơn cả người.
“ là Tống cô nương mà Đỗ công ưng ý sao?”
Một vị quý nữ đột nhiên lên tiếng, trong nháy mắt mọi nhìn chĩa vào ta.
Lúc trong miệng ta vẫn còn đang gặm một cái càng .
“Ơ, chẳng là tiểu thư phủ Tống tướng quân sao?”
“Tiểu thư được Đỗ công để mắt tới chắc hẳn tài hoa xuất chúng, Tống tiểu thư chi bằng một bài thơ xem sao?”
Mấy vị quý nữ trong tiệc kẻ xướng người họa, đẩy ta vào trung của cuộc bàn tán.
Ta bỏ càng xuống, có chút luống cuống đứng dậy.
Nhìn mắt nghiêm nghị của lão phu , lại nhìn nụ cợt nhả của mấy ả quý nữ kia, ta thừa họ rõ ta không thơ, cố tình muốn ta bẽ mặt.
Ta dáo dác tìm kiếm bóng dáng Đỗ Nguyên Cảnh, hy vọng ấy mau đến cứu ta.
hình như ấy vừa mới rời .
Trong đầu ta cố vắt óc suy nghĩ, nhớ đến bánh táo tàu, bánh hoa hồng, cùng cảnh tượng ta vác đao rượt đuổi đám lưu manh.