Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“ nhi tướng quân đã , cũng là kẻ thô lỗ múa gươm giáo, đến một bài thơ cũng không !”
“Đúng vậy, không Đỗ công tử thích nàng ta ở điểm nào, thật là ngốc.”
Mấy vị quý thầm to nhỏ, sắc mặt lão phu nhân cũng chẳng tốt đẹp .
Ta căng thẳng vò nát chiếc khăn tay, ngay lúc một giọng nói dịu dàng vang :
“Lão phu nhân, trước đây con ở trong khuê phòng đã danh Tống tiểu đao pháp cực tốt, hành hiệp trượng nghĩa trong kinh thành, lại liều mình truyền tin giúp Tống tướng quân bắt phản tặc. Mỗi người đều có sở trường riêng, đâu nhất thiết cứ phải giỏi thi mới ạ.”
Ta nhìn theo hướng giọng nói, thấy Lăng đứng giữa tiệc phong thái ung dung, đã giúp ta giải vây.
Lão phu nhân cũng từng qua sự tích của ta, lại có Lăng nói đỡ nên không nói thêm nữa.
Lăng lại khoác tay lão phu nhân nói:
“Lão phu nhân, nói bên Thanh trong phủ trồng rất nhiều hoa cúc, chúng ta đi thưởng hoa đi ạ!”
Lăng khéo léo chuyển chủ đề, mọi người lại theo chân lão phu nhân Thanh.
Ta thầm nghĩ cuối cũng thoát nạn, chắc không bị bắt thơ nữa.
Ta đi tuốt đằng sau, nhìn Lăng đi phía trước dìu lão phu nhân nói cười vui vẻ.
Nàng ấy mặc bộ y phục màu hồng phấn thanh tú động lòng người, càng nổi bật vẻ quê mùa, cục mịch của ta.
Ta nghĩ thầm, Lăng ngã, chắc chắn Tạ Thừa Chu nhẹ nhàng đỡ dậy.
là ta ngã, ta đẩy mạnh Tạ Thừa Chu một cái, rồi nhân lúc hắn chưa kịp phản ứng mà nhảy qua đầu hắn.
Lý do Tạ Thừa Chu thích Lăng bỗng nhiên trở nên hợp lý lạ thường.
“Chẳng qua là tử thô lỗ, cũng xứng với Cảnh ca ca của ta ? Đi chết đi!”
Ta bị ai đẩy mạnh một cái, rơi tõm từ trên cầu .
5
Ta đánh nhau rất giỏi, ta không bơi.
Ta càng giãy giụa mạnh, đám rong rêu dưới càng quấn chặt lấy ta hơn.
Ta kêu cứu, sặc liền mấy ngụm nước.
Kẻ đẩy ta trên cầu giả vờ hô hoán: “Không xong rồi, Tống tiểu không cẩn thận rơi rồi!”
Lúc này, mọi người mới chú ý đến ta đang dần kiệt sức.
Lạnh quá, khó chịu quá.
Có phải ta sắp chết rồi không…
Khi ý thức ta hoàn toàn chìm bóng tối, dường như có ai đã nhảy .
Hu hu hu, Đỗ Cảnh, cuối huynh cũng đến rồi!
Ta vớt , toàn thân ướt sũng.
Ta túm chặt lấy người đang bế ngang mình, run cầm cập vì lạnh.
“Đỗ Cảnh, những lời ta vừa nói với ngươi coi như bỏ đi. Đỗ phủ này đã không dung chứa A Oản, vậy ta đưa nàng ấy đi.”
Cái ? Người bế ta là Tạ Thừa Chu ?
Mũi và tai ta đều tràn ngập nước, cả người mơ mơ màng màng.
Ta cũng chẳng nhớ sau đã xảy chuyện , đợi đến khi tỉnh lại, người trước mặt ta là Tạ Thừa Chu.
Hắn nói vị quý đẩy ta nước hôm đã bị lão phu nhân trừng phạt.
Ta bị nhiễm lạnh lại sốt cao, hắn cứ ba ngày hai bữa lại chạy sang chỗ ta.
Ta hỏi hắn Đỗ Cảnh không đến thăm, hắn bảo hắn không .
Ta hỏi phụ thân ta, Đỗ Cảnh không đến ?
Phụ thân ta nói: “Nó đến? Nó vừa ló mặt đến là bị Tạ Thừa Chu đánh chạy mất dép rồi.”
Tạ Thừa Chu đánh Đỗ Cảnh sợ, nên huynh ấy không dám đến nữa.
Huynh ấy không đến gặp ta, ta thấy nhớ vô , định bụng viết một bức gửi huynh ấy.
chữ ta viết xấu quá, Tạ Thừa Chu thấy ta muốn viết chữ liền bảo để hắn dạy.
Hắn nắm tay ta, nắn nót viết những dòng chữ trâm hoa tiểu khải tuyệt đẹp.
Ta bỏ phong bì, định gửi Đỗ Cảnh.
Tạ Thừa Chu vừa thấy liền giận tím mặt, châm lửa đốt trụi bức ngay lập tức.
Hắn tuyên bố có lần sau tuyệt giao với ta.
Ta tức điên !
tức một chút thôi.
Đốt đốt rồi.
Ta cũng khá sợ Tạ Thừa Chu tuyệt giao với mình, sợ sau này gây họa không ai giúp ta nữa.
Hắn cũng đều có ta bên cạnh, cứ thế trôi qua một đoạn thời gian dài, đến khi triều đình phái hắn đi tiễu phỉ.
Ta tin này hưng phấn vô .
Hưng phấn đến mức ôm chặt đùi hắn gào :
“Tạ Thừa Chu! Ta muốn đi, ta muốn đi! Ta muốn đích thân đi tiêu diệt sơn tặc, thế mới là hiệp chân chính!”
Tạ Thừa Chu không ta đi.
Hắn quá coi thường ta rồi, không đi ta lén cải trang thành thuộc hạ của hắn trà trộn đám quan binh, theo hắn khỏi kinh thành.
Băng sơn tặc ở Yến Minh đã hoành hành hơn một năm nay, dân làng quanh vùng và khách qua đường đều khổ sở vì chúng.
Hắn chia quân ba đội, định một mẻ hốt gọn ổ cướp không chừa mống nào.
Ta không phân đội của hắn mà vài tên lính khác cải trang thành dân thường tiến .
Đội của chúng ta rất thuận lợi, mấy tên sơn tặc đi tuần đều bị bắt gọn, chờ Tạ Thừa Chu phát tín hiệu là xông tiếp ứng.
tín hiệu mãi không thấy đâu.
Chúng ta đợi dưới chân quá nửa ngày, đợi đến chập tối vẫn bặt vô âm tín.
hắn bị vây hãm trong doanh trại địch không thể truyền tin ?
Vừa nghĩ đến việc mọi chuyện có thể chuyển biến xấu, ta liền nằng nặc đòi người cầm đầu đưa chúng ta tiến sâu .
Người nhìn ta bảo:
“Tống cô nương, công tử dặn chúng ta phải chăm sóc cô nương chu đáo, chúng ta thôi.”
Hả?
Hóa Tạ Thừa Chu đã sớm ta bám theo.
Thảo nào nhiệm vụ của chúng ta lại nhẹ nhàng như thế, là hắn cố tình để ta lại phía sau.
Tên cầm đầu nói mãi không có tín hiệu phải rồi mới dẫn quân tiếp viện, nhiệm vụ hiện tại là rút lui.