Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Chương 5

Khu trà nằm gần chùa Linh Ẩn, mới ngày tiên tôi đi dâng hương cầu Phật.

Tôi thành tâm khấn:

“Phật ơi phù hộ con với, hễ ai phụ lòng người khác thì cả đời đừng phát tài.”

Hai ngày nay, mỗi lần nhắm mắt ngủ… trong tôi lại hiện lên gương mặt Tự lúc cau mày vẫn vui sướng.

Mỗi lần thế, tôi chỉ tự tát hai cái.

Đáng lẽ tôi phải đi chơi xả láng Ngôn chứ.

Chỉ tiếc… có hơi thiếu tiền.

Thế là tôi mở lại khung chat Camellia:

【Daddy ơi~ trà không?】

Gửi rồi mới thấy sai sai.

Hôm trước thất tình, óc hỗn loạn, không để ý tin .

Giờ nhìn lại mấy chục cuộc nhỡ thì thấy chen lẫn một tin:

Camellia: “Ăn cũng ăn rồi, Daddy cũng rồi, giờ lại bỏ trốn theo đàn ông khác. Thế anh thì ? thật sự coi anh thành ba à??”

Hả???

Ủa… là nữa?

Có lẽ ba tôi gửi nhầm người, hình … bạn gái mới của ba bỏ đi với người khác???

Ba cũng biết chơi ghê ha.

Có lẽ tôi sắp có mẹ kế rồi?

Đang suy diễn thì Camellia lại :

【Đang ở ?】

Lại tôi đang ở .

chắn ép tôi về xem mắt mấy tên trai già rồi!

Tôi :

【Trà này 200.000 tệ một lượng đó Daddy~ ơi. Daddy một lượng đi, rồi bé sẽ chỗ bé đang ở.】

Camellia:

【Chuyển khoản: 200.000】

Nhanh dữ?

Camellia:

【Đang ở ?】

Tôi thậm chí thấy lửa giận của ba thông qua tin .

vậy tội tôi!?

Tôi bèn trả lời tin trước đó của anh:

【Ba à, ba gửi nhầm người rồi. Ba có bạn gái thì cứ tự nhiên, con không xen vào. Nhưng xin ba đấy, đừng bắt con đi xem mắt mấy tên trai già đó nữa. Con năn nỉ đó.】

Tôi gửi thêm một sticker mèo rơm rớm nước mắt.

Rồi nối thêm:

【Mấy trai già kia… không . Bạn con vậy đó.】

Tôi từng nghĩ đang yêu đương, kết quả tôi chỉ là đồ chơi tiêu khiển của người .

Ba vẫn không trả lời.

đang giằng co dữ lắm.

Mãi gần nửa đêm:

Camellia:

【Không thật ?】

Tôi gửi: mèo gật , mèo rơi nước mắt, mèo ôm nhau…

Mấy ngày nay, mỗi lần Camellia tôi đang ở … là tôi lại bảo:

trà đi rồi .”

Ba rồi, tôi cũng không .

Trên kênh tài chính dạo này toàn đưa tin gia chuẩn bị chuyển giao quyền lực, Tự trở thành người cầm quyền của thế hệ này.

Tôi nghiến răng.

Hay quá ha. Chúc mừng anh ha.

Đột nhiên, Camellia tới:

【Sắp bắt rồi.】

Tôi đáp ngay:

【Daddy! Nếu ba dám Châu bắt con, con sẽ đi chùa Linh Ẩn xuống tóc đi tu đấy!!】

Camellia:

【……】

Chuyên mục giải trí mỗi ngày của tôi bây giờ là: cầm 200.000 tệ tiền tiêu vặt và suy nghĩ xem tiêu kiểu gì.

Hôm đó đi dạo phố về, đang ngồi trên xe, Ngôn :

【Bạn thân ơi, tôi lỡ anh chồng cũ của biết cậu đang ở khu trà nghỉ dưỡng rồi… không ha?】

Tôi:

【?】

Ngôn :

【Anh đúng lúc quá nên… lỡ khai rồi】

Tôi khó hiểu:

【Tôi với anh Lục thiếu gia đó gì có liên quan? Anh tôi gì?】

Ngôn :

【Tôi bị Lục Trạch Xuyên dùng mỹ nam kế rồi! Anh đang việc vị hôn thê của gia! Mấy hôm nay tự nhiên nhiệt tình quá là tôi nghi rồi!!! Giờ tôi bị hắn nhốt ở đây mất rồi… Anh tôi chọc phải người không nên chọc!!! Giờ phải giờ???】

Tay tôi run lên rồi tự an ủi :

Không … ở trong nước không ai mang súng… không

Tôi :

【Nghiêm trọng vậy à? Dù gì thì mấy nhà giàu nào chẳng có scandal? gia có tìm tới…】

Nhưng chưa kịp gửi hết, tôi thấy có gì đó rất sai.

Đường vắng ngắt, không có một bóng của mấy người trà.

Khi gần khu trà nghỉ dưỡng, có một vệ sĩ vest đen đứng kín cổng.

chắn không phải người Ngôn thuê, cậu bây giờ tự lo chưa xong.

Tôi lập tức bảo tài xế:

“Quay xe! Quay xe ngay!!”

Khu trà nghỉ dưỡng bị vây kín bưng, không có kẽ hở để thoát.

Tôi cắm chạy thẳng một quán bar, sắp khóc rồi.

Run rẩy lấy điện thoại Camellia.

Chỉ một giây là cuộc kết nối.

Tôi khóc trong điện thoại, giọng run bần bật:

“Hu hu hu Daddy ơi cứu con với! Hình có người g.i.ế.c con!”

“Con xin lỗi , từ nay không dám giận Daddy nữa!”

“Daddy bảo con đi xem mắt với ai, con cũng đi hết!”

“Cũng không dám lừa Daddy trà nữa!”

Camellia chỉ đáp đúng hai chữ:

“Địa chỉ.”

Vừa khóc vừa gửi định vị ba, tôi hoàn toàn không nhận ra giọng của Camellia không giống ba tôi chút nào.

Tôi gửi địa chỉ một quán bar kín đáo, tôi khóa trái cửa phòng riêng lại, run rẩy tu một ngụm rượu mạnh.

Nếu vị hôn thê của Tự gây sự thật thì…

Tôi sẽ khai rằng là anh quyến rũ tôi trước.

Có giỏi thì đi quản chính đàn ông của đi, đuổi theo tôi gì!

Cũng cần gì phải huy động cả đội vệ sĩ?

Trong lúc tôi đang suy nghĩ bậy bạ, thì Camellia tới.

Tôi bắt máy, sụt sùi:

“Daddy…?”

“Mở cửa.”

Tôi lúc này mới nhận ra bên ngoài bar đột nhiên yên tĩnh mức đáng sợ.

Tiếng nhạc cũng biến mất.

Ai vừa khiến nơi này im thóc?

Chưa kịp hết hoảng, tay tôi vô thức đặt lên tay nắm cửa…

Khẽ kéo một cái ngẩng lên.

Tôi lập tức đụng trúng ánh mắt tôi không nhớ nhưng lại khắc sâu nhất.

Đôi mắt đen sâu ấy thiêu rụi mọi suy nghĩ của tôi.

Chỉ trong một khoảnh khắc, tôi lại … chạy.

Tùy chỉnh
Danh sách chương