Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 4
“Người lớn bọn đùa giỡn thì không , nhưng lỡ phát hiện ra cậu ăn mất Tần Tự rồi thì cậu đinh nói cái gì với ?”
“Tần gia đời nào chịu kết thông gia với mấy người nhỏ lẻ như chúng ta?”
“Nếu Tần Tự hứng thú nhất thời, chơi xong rồi bỏ cậu thì làm ?”
“Cậu biết, cần nhấc ngón tay thôi là cậu với tôi màu ngay !”
“Hôm qua anh ta như vậy mà chưa từng nghe danh là tôi đã kỳ kỳ rồi!”
Mặt Chu Ngôn Hàng lộ rõ vẻ sợ hãi.
Tôi run giọng:
“Buôn vũ khí? Lỡ… b.ắ.n tôi ngay tại thì ?”
Không chứ?
Tôi mới chọc ông trùm của thế giới ngầm à?
Chu Ngôn Hàng tôi vẫn chưa tin, đưa tôi xem một tấm hình.
một hội trường sang trọng, Tần Tự khoác tay một cô gái khí chất thanh nhã, tươi cười nói chuyện với các nhân vật cỡ lớn.
Thì ra không vị hôn thê của anh chê anh, mà là anh ta chạy đến tận đuổi theo vị hôn thê.
Chu Ngôn Hàng c.h.ử.i nhỏ:
“Đồ khốn kiếp! tệ hơn tôi ! Khương An à, lần cậu sơ suất rồi. Lần sau để anh tìm lại danh dự cho cậu!”
Tôi vừa giận vừa tủi.
người như bị một thứ xấu hổ khó tả bóp nghẹt, nước mắt cứ chực trào.
Cảm giác bị lừa mà không báo cảnh sát được… nó đau thật.
Tôi lau nước mắt, khoác bừa áo hoodie và quần jeans.
Tôi ném một xấp tiền lên giường.
Viết một mẩu giấy để lại:
【Chào buổi sáng tệ hại, buổi trưa cũng tệ hại, buổi tối càng tệ hại. Tần Tự à, bảo người ta nói đàn ông quá 25 là xuống phong độ, câu quả thật không sai. Anh kiểu là không được rồi. Tiền anh cứ giữ, mua ít lộc nhung mà bồi bổ lại .】
Chu Ngôn Hàng giơ ngón cái:
“Cũng ngầu đấy! Đúng là dân chơi không sợ mưa rơi!”
…
Tôi gom hết đồ đạc, theo Chu Ngôn Hàng chạy trốn về nước.
Trên máy , tôi chặn email của Tần Tự, rồi gửi đơn nghỉ việc cho phòng nhân sự.
Làm gần một tháng mà tôi cũng chẳng kết bạn được với ai công ty cho lắm.
Chu Ngôn Hàng ngồi cạnh tôi, mũi cao môi mỏng, gương mặt vừa vừa mềm mại như tượng sáp.
Máu liều người tôi trỗi dậy:
“Chụp với tôi một tấm nhé?”
Cậu ấy đang lướt xem mạng xã hội của bạn , “ừ” một tiếng rồi ngẩng đầu.
“Tách!” – Tôi đăng tấm hai đứa lên chat công ty…
…rồi thoát ngay .
Chu Ngôn Hàng tái mặt:
“Cậu vừa công khai trên làm việc của cậu?”
“Ừ.” – tôi gật đầu bình thản
“ có WeChat công việc của Tần Tự.”
Chu Ngôn Hàng trợn mắt:
“Cậu chưa từng add WeChat riêng của anh ta à?”
Tôi lắc đầu:
“Avatar nhìn như con bot. Anh ta cũng chưa từng nói chuyện trên . Ai mà dám add chứ? Mà add chắc gì anh ta duyệt.”
Thế tôi và anh ta toàn liên hệ qua email.
Chu Ngôn Hàng thở dài, vừa hoảng vừa phục:
“Dính tin đồn với tớ thì cậu cũng có lỗ.”
Nói xong đưa tôi khăn giấy:
“Đừng khóc . Để anh tìm cho cậu một ông hoàng tốt hơn.”
Tôi lau nước mũi:
“Phong toả trái tim. Không .”
…
Nhưng vừa xuống máy … hai đứa đã quăng vali cho quản gia của Chu Ngôn Hàng rồi cùng lao vào lòng mấy anh người mẫu mà khóc nức nỡ.
Chu Ngôn Hàng đúng là ác ma xã hội, thành phố chẳng ai trị nổi cậu ta.
Huống chi là sau bao ngày ăn món Tây trắng trẻo, cậu ta quyết định đổi khẩu vị sang bản địa.
Hai đứa chơi vui tới quên trời quên đất, tôi cuối cùng không chịu nổi quay về khách sạn trước.
Vừa ngã xuống giường, màn hình điện thoại sáng lên.
Camellia:
【?】
Tôi:
【……】
Camellia:
【 ?】
Rồi xong… mới vừa về từ California mà ba đã muốn ép xem mắt mấy tên già tiếp rồi.
Không trả lời.
Tôi tắt điện thoại, nhắn cho Chu Ngôn Hàng:
【Đừng nói cho ai biết tôi đang , kể ba tôi.】
Chu Ngôn Hàng:
【Rõ!】
Tôi lướt điện thoại một cách vô thức… Tên Sở Khanh Tần Tự không thèm liên lạc với tôi thật ?
Tôi đăng với đàn ông khác ngay cơ mà.
…Có lẽ tôi thật sự là món đồ giải trí cho anh ta.
Vừa tỉnh dậy, tôi mở điện thoại.
ba đã gọi cho tôi không biết bao nhiêu cuộc.
Nhìn mà bực mình.
Thôi chặn luôn cho yên chuyện.
Tôi gọi cho Chu Ngôn Hàng:
“Nè, lúc trước cậu từng nói Hàng Châu có khu trà nghỉ dưỡng gì đúng không?”
“Ừ, người tặng . ?”
Giọng cậu ta khàn như bị đá mài qua, chắc lại chơi thâu đêm rồi.
Tôi tặc lưỡi:
“Thiệt chứ… cái thân sắt thép của cậu cũng biết tiết chế chút chứ?”
“Cậu biến thành người của tôi từ bao giờ vậy?”
…Thôi bỏ .
Tôi nói tiếp:
“Tôi không muốn thành phố . Muốn sang Hàng Châu xả stress.”
“Ồ, lát tôi gửi địa .”
Giọng cậu ấy lười nhác, rồi hỏi thêm:
“Cần tôi chung không?”
“Không cần.”
Nghe được giọng tôi hơi rầu rĩ, Chu Ngôn Hàng như được bơm m.á.u gà:
“Không được! Tui theo!”
Nói xong… cậu ta đặt hai vé máy liền.
Nhưng tôi ngồi mãi phòng chờ, vẫn không bóng dáng cậu ấy .
Sắp đến giờ lên máy rồi, cậu ấy mới gửi một đoạn voice nôn nóng:
“Chị ơi, chị trước ! Tôi gặp lại người rồi, trời ơi hơn rồi!!! Đợi tôi dụ được quay lại, tôi sẽ nhờ xử lý Tần Tự luôn!”
…Câu mà tin nổi thì Tần Thủy Hoàng cũng đội mồ sống dậy dẹp loạn rồi.
Thôi được, một tiến chị cùng tình trở lại thì tôi chúc phúc vậy.
Tôi nhắn lại:
【Nhớ mang nhiều áo mưa nhé.】
Chu Ngôn Hàng gửi icon OK:
【OK】