Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1g74MprWoc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhưng tôi không muốn chờ thêm nữa.
Bùi Thư với gương mặt đầy áy náy đến đón tôi và Vi Vi rồi tự mình lái xe về quê.
Con đường dẫn về quê đã được tráng bê tông, nhưng khi nó vẫn còn là con đường đất lầy lội, tôi và anh đã cùng nhau đi qua không biết bao nhiêu lần.
Anh từng đi con đường ấy để đưa tôi đến trường, cũng từng lén lút đi qua khi hai đứa trốn hẹn hò vì bị phụ huynh cấm cản.
Sau này, khi hai bên gia đình đã chấp thuận và đến nhà dạm hỏi, chúng tôi cũng tay trong tay đi qua con đường ấy.
Tôi vẫn còn nhớ rõ như in – ngày cưới hôm ấy, anh đến rước dâu đã dẫn theo bạn bè, họ hàng, kiêu hãnh bước trên con đường làng giống như một vị tướng chiến thắng trở về.
Pháo đỏ, pháo hoa rực rỡ trải đầy mặt đất biến con đường quê nhỏ bé trở thành một câu chuyện cổ tích.
Tôi nghĩ… mình sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc đó.
Chúng sẽ luôn ở lại trong ký ức.
Nhưng… cũng chỉ dừng lại ở đó.
Tình yêu là động từ, không phải tính từ.
Hành động có thể kết thúc, nhưng những hình ảnh đó sẽ vĩnh viễn được lưu giữ trong ký ức.
Vi Vi thấy tôi và Bùi Thư đều đang nhìn chăm chú vào ngôi nhà cũ liền hỏi nhỏ:
“Mẹ ơi, đây là nhà cũ của Vi Vi ạ?”
Tôi cúi người bế đứa bé đang mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng tự đi, khẽ gật đầu:
“Lúc đó Vi Vi vẫn chưa ra đời, nhưng nơi này cũng là nhà của con.”
Có lẽ vì xúc động, sắc mặt Bùi Thư bỗng trở nên u ám.
Nhìn thấy gương mặt anh ta như muốn rơi lệ, trong đầu tôi lại hiện lên một ký ức khác về ngôi nhà này.
Từng có một lần, anh ta say rượu trong một buổi xã giao và gọi tôi đến đón.
Tôi vội vã chạy tới, lại thấy một cô gái trẻ mặc váy ngắn lộ cả chân đang dìu anh ta ra ngoài.
Bùi Thư ngả người lên người cô gái ấy, cánh tay thõng xuống vô tình chạm vào ngực cô ta nhưng đúng lúc bị tôi nhìn thấy.
Khi anh ta nôn đến trời đất quay cuồng, tôi chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở:
“Sau này chú ý một chút, đừng vượt quá giới hạn.”
“Chỉ là đóng vai thôi mà, Niệm Niệm, anh sẽ không chạm vào các cô ấy đâu.”
“Anh còn thấy bẩn nữa là.”
Lúc đó anh ta vẫn còn đơn thuần.
Tối về nhà còn dịu dàng vân vê dái tai tôi, hôn lên môi tôi một cách thành kính.
Anh ta nắm tay tôi đặt lên một nơi nào đó, cười nói:
“Nơi này chỉ thích mỗi em thôi.”
Tình yêu tuổi trẻ vĩnh viễn không thể trường tồn.
Tôi sực tỉnh.
Thì ra, phản bội và mục ruỗng chưa bao giờ là chuyện xảy ra trong chớp mắt.
Dấu hiệu từ lâu đã hiện hữu rõ ràng, chỉ là tôi chưa từng để tâm.
“Anh hình như hiểu ra em muốn gì rồi, Niệm Niệm.”
Dòng ký ức cuộn trào, đầu ngón tay tôi siết chặt đến trắng bệch cả da.
Bùi Thư cáu kỉnh kéo lỏng cà vạt, bộ vest đỏ rượu dưới ánh đèn trắng càng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Anh ta vẫn trắng như ngày còn trẻ.
Nhưng năm tháng đã để lại dấu vết nơi đuôi mắt.
Tôi không muốn nghe thêm gì nữa.
Tôi nắm tay Vi Vi, bước nhanh mấy bước về phía trước, dừng lại trước một gò đất phủ đầy cây xanh.
Trước kia gia đình không đồng ý cho tôi yêu sớm.
Tuổi còn nhỏ, ai cũng nghĩ chúng tôi chỉ là tuổi trẻ bồng bột.
Nhưng hai người chỉ cần được ở riêng với nhau một chút cũng là giấc mơ rất lớn rồi.
Đêm xuống, chúng tôi trốn ra từ hai phía.
Cạnh gò đất có một công viên bỏ hoang.
Bùi Thư từng dựng ở đó một chiếc xích đu.
Anh sẽ ôm tôi trong lòng, vừa trò chuyện vừa ngắm trăng gió, chưa bao giờ ngại ngùng hay cạn chuyện.
“Xin lỗi.”
Tôi nghe thấy giọng Bùi Thư khản đặc vang lên sau lưng nhưng không quay đầu lại.
Vi Vi khẽ kéo tay tôi thì thầm:
“Ba khóc rồi.”
Tôi xoa nhẹ vai con bé, không nói gì.
“Mẹ ơi, mình có thể chơi xích đu kia không ạ?”
Tôi gật đầu.
Vi Vi liền chạy nhanh tới, nắm lấy hai bên sợi dây thô ráp.
Tôi đi theo sau.
Tiếng bước chân phía sau cũng nhanh dần.
Bùi Thư vươn tay muốn kéo tôi lại:
“Niệm Niệm, anh xin lỗi. Anh biết em muốn gì rồi.”
Nhưng khi tôi ngẩng đầu nhìn về phía trước, lại như thấy cậu thiếu niên năm mười bảy tuổi đang cúi đầu đẩy xích đu cho tôi, ánh mắt rạng rỡ:
“Đừng tha thứ cho anh ta.”
Tôi quay đầu lại.
Bộ đồng phục ngày ấy đã hóa thành bộ vest hôm nay.
Tôi chỉ nhàn nhạt nói:
“Về nhà cũ thôi. Giấy tờ còn ở đó. Làm thủ tục cho nhanh.”
Tha thứ cho anh ta chính là phản bội chính mình.
Vi Vi chơi xong, thấy tôi và Bùi Thư đang đứng chờ bèn chạy tới, nắm lấy tay tôi.
Trên đoạn đường trở về, cỏ dại mọc cao, có lẽ vì đã lâu rồi không có ai chăm sóc.
Tôi mặc váy, lúc băng qua ruộng lúa mì thì bị lưỡi lá cắt vào chân để lại một vết xước nhỏ.
Bùi Thư theo phản xạ đưa tay ra che giúp tôi.
Nhưng chỉ vài phút sau, con đường đã tới hồi kết.
Tôi bước nhanh lên mở cửa.
Tay anh ta vẫn còn lơ lửng giữa không trung trông có phần lúng túng.
Mãi đến khi được Vi Vi nắm lấy, anh mới như được giải vây.
“Ba ơi, mẹ không cần bảo vệ đâu.”
Vi Vi ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt kiên định:
“Vì lần sau quay lại đây, mẹ sẽ biết là phải mặc quần dài.”
“Mẹ siêu giỏi. Mẹ sẽ không mắc sai lầm lần thứ hai đâu.”
Bùi Thư sững người.
Anh ta bỗng khụy gối xuống, vùi mặt vào hai bàn tay.
Tấm lưng khẽ run lên từng nhịp.
Nhưng… không phát ra một tiếng khóc nào.
13
Giấy đăng ký kết hôn và hộ khẩu ở quê vẫn được cất giữ cẩn thận.
Căn nhà cũ này chính là nơi chúng tôi từng sửa sang khi kết hôn năm ấy.
Từng có rất nhiều người đến ở sau đó, nhưng không ai thay đổi lại kết cấu của căn phòng.
Ngày ấy khởi nghiệp rất gian nan, tôi và Bùi Thư đã phải cắn răng bán đi căn nhà ở quê.
Sau đó chúng tôi mang toàn bộ tiền tích góp dọn vào thành phố, trở thành hai kẻ vô danh trong hàng ngàn người mưu sinh nơi Bắc Kinh.
Thời gian đầu thật sự rất khổ cực.
Chúng tôi sống dưới tầng hầm rò rỉ nước, mùa đông mặt đất đóng băng mỏng, cửa sổ không khít, gió lùa mang cả tuyết bay vào phòng.
Ngay cả sương đọng trên cửa cũng lạnh buốt đến phát run.
Chúng tôi không đủ tiền đóng phí sưởi, chỉ có thể ôm lấy túi chườm nóng, hai người dựa sát nhau, sưởi ấm cả mùa đông bằng chính hơi thở của đối phương.
Khi ấy, chúng tôi là duy nhất của nhau.
Là tình yêu chân thành.
Cũng là tình yêu sâu đậm nhất.
Những năm tháng vất vả nhất cũng chính là những năm yêu nhau nhiều nhất.
May mắn là chúng tôi khá suôn sẻ, chẳng bao lâu sau đã mở được một công ty nhỏ.
Lúc mới bắt đầu, tôi vừa làm kế toán, vừa làm thư ký, kiêm cả lễ tân và hậu cần.
Anh nói có tôi thì mới yên tâm, tôi là người vợ đảm đang nhất.
Nhưng rồi không biết từ khi nào, mọi thứ bắt đầu thay đổi.
Bùi Thư rất có chí tiến thủ, công ty ngày càng lớn mạnh, tiền cũng ngày càng nhiều.
Anh mua nhà mới cho tổ ấm của chúng tôi, rồi còn chuộc lại căn nhà cũ ở quê:
“Niệm Niệm, đó là nơi bắt đầu của chúng ta. Anh không nỡ.”
Tôi mỉm cười gật đầu.
Cũng trong năm công ty niêm yết lên sàn, tôi mang thai.
Trước đó tôi từng bị nhiễm lạnh ở tầng hầm nên sức khỏe kém, bác sĩ còn bảo tôi có thể sẽ không có con.
Thế mà cuối cùng tôi vẫn mang thai.
Ai cũng vui mừng.
Anh bế tôi xoay vòng, nước mắt rưng rưng nơi khóe mắt.
Nhưng cũng vì mang thai, tôi dần rút khỏi công ty.
Và anh ta tuyển Triệu Như vào làm việc.
Có phải tiền đã khiến anh ta thay lòng?
Tôi không biết.
Tôi chỉ biết, chúng tôi… chỉ có thể đi đến đây thôi.
Nhìn anh ký vào đơn ly hôn, tôi cất kỹ rồi dắt Vi Vi rời đi.
Vi Vi rất ngoan.
Trước khi đi, con còn chìa tay ôm lấy anh, nói như người lớn:
“Ba à, có người đón ba rồi, con yên tâm.”
Anh ta quay đầu lại – Triệu Như đang đứng đó, tay đỡ lấy bụng.
Bùi Thư theo phản xạ nhìn sang tôi, muốn tìm một chút ghen tuông, một chút đau lòng trên gương mặt tôi – nhưng không có.
Tôi chỉ ôm lấy Vi Vi và quay người bước đi, không hề ngoái đầu.
14
Bùi Thư không để ý đến Triệu Như.
Hắn lạnh lùng nhìn gương mặt đắc ý của cô ta rồi ném cho một chiếc thẻ:
“Mật khẩu cô biết rồi. Mau đi phá thai đi.”
“Tôi sẽ không nhận đứa bé này đâu.”
“Đừng nghĩ dùng con để ràng buộc tôi. Cô biết rõ thủ đoạn của tôi mà.”