Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sau một thời gian, tôi nghĩ rằng có lẽ lần này bố tôi đã hết tiền rồi nên tôi đã tìm thời gian để rủ Tiểu Lưu đi chơi.
“Chị ơi, nhờ chị mà ban đầu em đứng cuối bảng xếp hạng doanh số của công ty, nhưng sau khi hoàn thành đơn hàng này thì em gần như là người bán chạy nhất rồi.”
Tiểu Lưu ngồi xuống trước mặt tôi, mỉm cười nịnh nọt.
“Cậu nghĩ ông ấy còn lại bao nhiêu tiền?” Tôi hỏi anh ấy.
Cậu ấy cong môi, giọng điệu đầy vẻ khinh thường.
“Ông già đó có lẽ không còn nhiều tiền nữa. Khi ông ấy mua sản phẩm mới nhất, ông ấy đã rút hết tiền hưu trí của mình. Tôi nói với ông ấy rằng nếu tôi bán được nhiều sản phẩm hơn, tôi có thể trở thành quản lý và tất cả số tiền tôi kiếm được trong tương lai sẽ được dùng để ông ấy nghỉ hưu. Ông ấy thực sự tin tôi. Ông ấy thật ngu ngốc.”
“Tốt lắm, cậu sắp thành công rồi.”
Tiểu Lưu đã chia số tiền cậu kiếm được từ cha tôi với tôi theo như chúng tôi đã thỏa thuận và đưa cho tôi 20% số tiền mà bố tôi tặng cho cậu ấy, đồng thời tặng tôi chiếc đồng hồ mà bố tôi tặng cho cậu ấy.
Chiếc đồng hồ này là một bất ngờ ngoài mong đợi. Tuy không có giá trị gì nhưng là do ông nội của bố tôi để lại. Bố tôi rất trân trọng nó. Trước khi tặng cho anh trai tôi, anh trai tôi đã bỏ nhà đi. Tôi không ngờ ông ấy lại muốn tặng cho Tiểu Lưu. Có vẻ như ông ấy thực sự có tình cảm với Tiểu Lưu .
Nhưng ngay cả khi có tình cảm, bạn sẽ cảm thấy đau đớn hơn khi bị phản bội.
Tiểu Lưu rời đi còn lặng lẽ hơn cả Lý Mỹ Kiều. Một ngày nọ, bố tôi đột nhiên không liên lạc được với cậu ấy. Ông gọi điện cho Tiểu Lưu như điên, nhưng phát hiện cả WeChat và số điện thoại đều bị chặn. Chỉ đến lúc đó, ông mới nhận ra rằng địa chỉ nhà và địa chỉ công ty mà Tiểu Lưu đưa cho ông đều là giả.
Tất nhiên là ông không thể tìm thấy Tiểu Lưu, vì Tiểu Lưu là người mà tôi đặc biệt tìm thấy ở một nơi khác.
Ông còn phát hiện ra rằng các sản phẩm mà Tiểu Lưu bán cho anh đều là sản phẩm có thương hiệu, không tên tuổi và không có tác dụng gì đối với cơ thể mình.
Nhìn vào cả bức tường sản phẩm chăm sóc sức khỏe, bố tôi tức giận đến mức bị đột quỵ.
24
Khi được đưa đến bệnh viện, thời điểm điều trị tốt nhất đã bị bỏ lỡ và khả năng đi lại và nói chuyện của ông sẽ bị ảnh hưởng trong tương lai.
Tôi đang ăn tối với mẹ và em gái thì nhận được cuộc gọi từ bệnh viện.
“Chúng ta nên làm gì?” Tôi hỏi họ.
“Đưa ông ấy vào viện dưỡng lão đi. Nếu không, con còn muốn nuôi ông ấy nữa sao?” Mẹ tôi nhìn tôi với ánh mắt trách móc, như muốn nói tại sao tôi phải hỏi câu hỏi này.
Em gái tôi hơi xúc động nhưng cuối cùng không nói gì cả.
Tôi đã tìm thấy viện dưỡng lão rẻ nhất trong khu vực và mức phí hàng tháng chính xác là số tiền cấp dưỡng tối thiểu theo luật định.
Khi tôi đến thăm ông ấy, người chăm sóc đang cho ông ấy uống nước. Ông ấy gặp khó khăn khi di chuyển và đôi khi không thể tự chăm sóc bản thân. Ông ấy chính xác là kiểu cư dân mà những người chăm sóc ghét nhất.
Y tá chửi bới và dùng tay rất thô bạo. Sau khi uống một cốc nước, hầu hết quần áo của bố ôi đều ướt, khiến y tá lại mắng ông.
Khi y tá thấy tôi đến, cô ấy cảm thấy hơi có lỗi, nhưng khi thấy tôi không tỏ ra bất mãn, cô ấy lại mỉm cười.
Sau khi cô ấy rời đi, bố tôi lập tức bắt đầu nói chuyện và ra hiệu về phía tôi một cách hào hứng.
“Tiểu Vũ…con gái…Bố sai rồi…con hãy đưa bố về nhà…được rồi…ở đây…họ…đang ngược đãibố …”
[ – .]
Tôi mỉm cười với ông và chỉnh lại quần áo dưới ánh nắng mặt trời mà ông đang mong đợi, tôi kéo thẳng tay áo để lộ chiếc đồng hồ trên cổ tay.
Đồng tử của ông ta đột nhiên co lại, gân xanh trên tay nổi lên, miệng và mắt méo xệch, nước bọt chảy ra từ miệng vì lo lắng, nhưng ông ta không thể di chuyển tôi chút nào.
“Các ngươi…các ngươi…đều cùng một nhóm…”
“Vâng, bây giờ bố đã biết rồi.” Tôi cố tình nhấn mạnh từ Bố.
“Tôi không cùng nhóm với Lý Mỹ Kiều, nhưng tôi chắc chắn cùng nhóm với Tiểu Lưu.”
“Đúng rồi, Tiểu Lưu là con nuôi của ông. Họ của cậu ấy không phải là họ Lý. Chính tôi là người nói cho cậu ấy biết tên họ hàng và sở thích của ông cũng là người bảo cậu ấy đến tiếp cận ông.”
“Thế nào, ông có thích món quà tôi chuẩn bị cho ông không?”
Nhìn khuôn mặt nhăn nhó vì tức giận của bố, tôi rời đi trong tâm trạng vui vẻ.
Khi tôi ra ngoài, tôi gặp y tá và nói với cô ấy.
“Tôi sẽ chuyển tiền phí hàng tháng của ông ấy vào tài khoản của cô đúng hạn từ bây giờ. Nếu không có việc gì quan trọng, xin đừng liên lạc với tôi. Tôi rất bận.”
Tôi biết người già không có trợ cấp nuôi con bị đối xử như thế nào trong các viện dưỡng lão rẻ tiền như vậy, nhưng tôi không nghĩ có gì sai với hành động của tôi. Đây là những gì ông ta đáng được hưởng.
25
Những ngày sau đó, tôi hiếm khi nghe tin tức từ bố . Em gái tôi đến thăm ông vài lần và nghe nói rằng ông đang có thời gian khốn khổ.
Em gái gái tôi cảm thấy có chút đồng cảm với anh ta và sẽ mang cho ông ta một ít đồ ăn và nhu yếu phẩm hàng ngày mỗi lần đến thăm.
Em gái tôi thích vẽ từ khi còn nhỏ. Sau khi vào trung học, em ấy quyết định trở thành sinh viên nghệ thuật. Tôi lập tức tìm cho em ấy một studio và gửi em ấy đến đó để đào tạo.
Em gái bận rộn vẽ tranh mỗi ngày và tất nhiên không có thời gian nghĩ đến bố tôi.
Studio của tôi đang làm ăn rất tốt. Mặc dù tôi không kiếm được nhiều tiền nhưng cũng đủ để tôi chi tiêu.
Truyện được đăng duy nhất trên Monkey trên những kenh khác là giả mạo!
Tôi và Lý Tắc Hiên đã đính hôn. Em gái tôi, mẹ tôi và ông ngoại tôi đều nghĩ anh ấy là người tôi có thể giao phó cả cuộc đời. Khi cha mẹ hai bên gặp nhau, họ rất hợp nhau.
Mẹ tôi từng kiếm được rất nhiều tiền bằng cách dạy tiếng Trung cho người nước ngoài. Bây giờ bà không còn làm việc nữa. Bà đi mua sắm và du lịch cùng các chị em của mình mỗi ngày. Bà sống một cuộc sống rất thoải mái.
Ông ngoại tôi đã giúp chúng tôi rất nhiều khi mẹ tôi mới ly hôn. Sau khi biết về cái c.h.ế.t của bố tôi, ông thở dài, “Ông ấy đáng bị như vậy”, và quay lại trồng hoa và chơi với chim.
Vài năm sau, một người bạn của tôi kể rằng cậu y đã nhìn thấy anh trai tôi ở một thành phố khác.
Anh ta đã tiêu hết số tiền mang theo và không muốn tìm việc nghiêm túc. Cuối cùng, anh ta tìm được một công việc chuyển gạch tại một công trường xây dựng. Anh ta đã tiêu hết số tiền đó ngay trong ngày. Khi hết tiền, anh ta sẽ tiếp tục chuyển gạch thêm hai ngày nữa.
Sau khi nghe vậy, một lúc sau mẹ tôi mới nói: “Còn sống và khỏe mạnh là tốt rồi”, rồi quay sang làm việc khác.
Tôi không bận tâm. Bây giờ tôi có một gia đình và người bạn đời yêu thương tôi và họ đã chữa lành tổn thương thời thơ ấu của tôi từ lâu.
Từ giờ trở đi mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
(Hết)