Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Anh kéo ghế cho cô gái xuống, rồi vị trí đối diện tôi.
“Bà chủ, cũ.”Anh gọi một tiếng, sau từ túi ra một món đồ, đặt lên bàn trước tôi.
Là một tinh, màu hồng. Trên có hình một con thỏ hoạt hình dễ thương.
Tôi sững sờ nhìn , cả chớp quên.
Ba mẹ tôi từ bếp đi ra, nhìn anh Hổ rồi lại nhìn , biểu cảm trên rất kỳ lạ.
“Anh Hổ, là…”
Anh Hổ không để ý họ, chỉ nhìn tôi, giọng vẫn cứng rắn, nhưng dường có đã thay đổi.
“Nhóc con, cầm . Sáng mai bảy giờ, chú đón con đi học.”
Tim tôi, khoảnh khắc ấy, bị một thứ đập thật mạnh.
Tôi từ từ đưa ra, chạm . Là tôi sao? Tôi thật sự… có thể đi học ư?
Đúng lúc , trai tôi bất ngờ từ nhà lao ra, giật , ôm chặt lòng.
“ con! là con!”Nó hét lên.
Mẹ tức chạy , định giật lại từ , miệng dỗ dành:
“Cục cưng ngoan, là chị, ngày mai mẹ mua cho con nhé, màu xanh nè, có Siêu Nhân Gao nữa được không?”
“Con không cần! Con chỉ muốn ! Màu hồng đẹp!”
tôi bệt xuống đất, bắt giãy nảy ăn vạ, khóc long trời lở đất.
Ba tôi vội vàng chạy tới bế nó.
Cả tiệm rối loạn một mớ hỗn độn.
Tôi nhìn trai đang lăn lộn dưới đất, rồi lại nhìn sang anh Hổ.
Sắc anh Hổ dần dần tối lại.
phụ nữ dịu dàng bên cạnh anh bắt cau mày.
Bất ngờ, anh Hổ đứng bật dậy. Anh không mắng tôi, không nhìn ba mẹ tôi, mà nhìn chằm chằm tôi, hỏi một câu chẳng liên quan :
“Con bé … không có hộ khẩu à?”
Tôi lắc .
Tôi không biết “hộ khẩu” là .
Ánh anh Hổ tức lạnh xuống, anh quay sang nhìn ba mẹ tôi.
Mẹ đang ôm trai thì bỗng sững lại, rồi đột nhiên hét lên:
“Thì sao chứ! Nó đúng là một gánh nặng! Là đồ vô dụng chỉ tổ tốn ! Nếu nó có tên hộ khẩu, thì nhà sinh con trai kiểu được nữa!”
5
Anh Hổ nghe xong câu , lại bật cười.
Tiếng cười rất nhỏ, rất lạnh, khiến sắc ba mẹ tôi tức tái nhợt không giọt máu.
“Hay lắm, một câu “đồ tốn ” thật tuyệt.”
Anh kéo một ghế, xuống trước ba mẹ tôi, động tác không nhanh, nhưng lại có một ngọn núi đè xuống.
Cô dì dịu dàng đi , xuống, nhẹ nhàng kéo tôi ra sau lưng cô ấy.
“Tôi không có nhiều lời với .”Anh Hổ từ túi ra một ví cũ kỹ, mở ra, đếm một xấp dày, đặt lên bàn.
“Đây là mười nghìn. Từ hôm nay, đứa nhỏ không liên quan nữa.”
Tôi sững sờ.
Tôi giống một con búp bê trên kệ hàng, bị họ đem ra mặc cả giá cả.
Ánh ba tôi dại đi, nhìn chằm chằm xấp , yết hầu lăn lên lăn xuống.
mẹ tôi, ánh lên một tia tham lam rõ rệt.
Bà tức đè lên xấp , lắc : “Chưa đủ đâu. Anh Hổ, chúng tôi nuôi nó bao nhiêu năm, dù không có công thì có khổ chứ…”
Anh Hổ cười lạnh một tiếng, lại thêm một thẻ ngân hàng từ áo ra, ném lên bàn.
“ thẻ bốn mươi nghìn. Tổng cộng năm chục nghìn, cắt đứt mọi quan hệ với đứa nhỏ . Sau nó sống hay chết, bệnh hay đau, không liên quan .”
Anh đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống họ: “Nếu đồng ý thì viết giấy . Không đồng ý…”
Anh ngừng lại, chỉ ra cửa: “Tôi sẽ tức báo công an, kiện tội bỏ rơi và bạo hành trẻ . Một đứa trẻ sáu tuổi không có hộ khẩu, đoán xem công an sẽ tin ai?”
Ba mẹ tôi bị rút sạch sức lực, ngã phịch xuống ghế.
Ba tôi run rẩy cầm bút, giấy, dưới sự đọc anh Hổ, viết ra một bản “Giấy cắt đứt quan hệ”.
Mẹ tôi đè tôi xuống, nhấn miếng mực đỏ, rồi in lên tờ giấy .
Dấu đỏ ấy, đỏ máu, chói nhói lòng.
Tôi được cô dì dịu dàng nắm , bước ra khỏi ngôi nhà mà tôi đã sống suốt sáu năm trời.
Tôi quay lại, thấy ba mẹ tôi đang chúi bàn, từng tờ, từng tờ đếm , trên là nụ cười đầy thỏa mãn.
Không một ai… quay nhìn tôi.