Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

5

Sau trận cãi vã đó, em gái cũng điều hơn nhiều.

Có lẽ bố cũng đã khuyên mẹ, bà tuy ép tôi phải xin em, nhưng thái độ với tôi cũng dần tốt hơn trước.

Tôi ngoan ngoãn làm theo.

Chỉ cần xin xong, mẹ có lại yêu tôi như là được rồi.

Dù thỉnh thoảng bà vẫn dạy dỗ tôi: “Em con đã yếu, con lớn hơn hai tuổi, phải quan tâm chăm sóc cho em nhiều hơn.”

Tôi vẫn cố nhẫn nhịn.

Cho đến gần cuối kỳ, tôi em gái sống với nhau cũng không có mâu thuẫn gì.

Hôm đó, tôi vừa nhận được điểm nhà, em gái cũng đã có .

Tôi đạt hạng nhì toàn khối, mong ngóng bố mẹ tan làm để được khen ngợi.

Em gái thì đang khóc, tôi ngay con bé tệ.

Thành tích của nó xưa nay chỉ thuộc dạng trung bình hơi kém.

Mấy năm trước mẹ thấy nó yếu ớt, không đặt nặng chuyện hành, nền tảng kém thì giờ cũng không khá lên được.

Tôi không an ủi nó, mối quan hệ giữa chúng tôi chưa đủ tốt để làm điều đó.

Mẹ nhà sớm hơn bố. Vừa bước vào cửa đã thấy em đang sụt sùi.

Tôi còn chưa kịp khoe điểm, sắc mẹ đã thay đổi.

Bà sải bước tới, tát tôi một cái như trời giáng rồi ôm em gái vào lòng.

tôi đau rát, ong ong.

Mẹ vẫn lớn tiếng mắng tôi:

“Trình Tiểu Tiểu, lại nạt Gia Gia nữa rồi!”

Đây là cái tát thứ hai mẹ dành cho tôi vì em gái.

Tôi vẫn còn nhớ rõ cảm giác ấy—

như bị một thùng nước đá dội thẳng vào . Không, phải là hàng vạn thùng nước lạnh dìm tôi xuống đáy hồ sâu không thấy ánh sáng.

Tôi như đang bị nhấn chìm, nghẹt không cách nào ngoi lên.

Tôi ôm lấy , ngồi xuống, chỉ muốn bịt tai lại để không phải nghe bất kỳ lời nào nữa.

Không đã bao lâu thì bố .

Tôi ngẩng lên, như cuối cùng cũng thấy được chiếc phao cứu sinh.

Tôi cố kiềm nước mắt, run run nói từng chữ:

“Bố ơi, con không nạt em. Em khóc là vì kém.

Xin bố tin con, được không?”

Giọng tôi run rẩy vì sợ.

Giây phút ấy, tôi bỗng nhận ra rõ ràng:

lòng mẹ, em gái mới là bảo vật mà bà dốc hết yêu để che chở.

Còn tôi, chẳng là gì .

Nếu ngay bố cũng như , thì tôi phải làm sao đây?

6

Bố đỡ tôi đứng dậy, quay sang hỏi em gái chuyện gì đã xảy ra.

Con bé dường như bị mẹ dọa sợ, ngây người lâu mới mở miệng:

“Con đâu có nói nạt con đâu ạ… con khóc là vì điểm Toán không qua thôi.”

Nghe câu đó, tôi không nhịn được nữa, bật khóc nức nở, không sao dừng lại được.

Bố giận quát mẹ:

“Em không hỏi rõ ràng rồi mới ra tay được à?”

Mẹ lập đỏ quát lại:

“Gia Gia khóc thảm như , nó cũng không an ủi em. Có người nào như thế không? Em đánh nó có gì sai? Lỡ đâu Gia Gia khóc đến phát bệnh thì làm sao?”

Bố im lặng.

Ông , đưa tôi vào bếp, lấy túi đá chườm lên má tôi.

“Tiểu Tiểu, con đừng trách mẹ. Mẹ con vẫn luôn thấy bản thân có vì em con yếu ớt bé.

Gia Gia từng nhiều lần nguy kịch, dọa mẹ sợ chết khiếp.

mẹ mới căng thẳng, mới cưng chiều em hơn, mong con hiểu cho mẹ một chút.”

Tôi cúi , mắt cụp xuống, khẽ hỏi:

còn bố thì sao? Sao bố không phản bác mẹ?”

Bố khựng lại, rồi :

“Những năm bố đi vắng, mẹ con một mình vất vả nuôi hai đứa. Bố thấy mình nợ mẹ nhiều, hay chiều theo ý bà ấy.

Tiểu Tiểu, xin vì đã để con chịu ấm ức.”

Tôi mím môi, tiếp tục hỏi:

“Bố thích con hơn, hay thích Gia Gia hơn?”

Giọng bố dịu dàng:

“Tiểu Tiểu ngoan như , bố tất nhiên là con rồi. Mai bố mua KFC cho con ăn nhé?”

“Tặng riêng cho con? Hay là cho hai? Nếu là cho con, mà Gia Gia thấy, con có không chia không?

Còn nữa… tại sao bố không hỏi con được bao nhiêu điểm?

Vì em tệ, còn con tốt, sợ em bị tổn không ai nhắc đến?

Mẹ đã đánh con hai lần vì em rồi.

Rõ ràng mỗi chuyện em đều sai, nhưng các người chưa bao giờ yêu cầu em xin con.”

Tôi ngẩng lên ông, đôi mắt rưng rưng:

“Bố ơi, vì sao ? Vì sao nhà này chuyện gì cũng phải chiều theo em ấy?

Còn nỗi buồn của con thì không ai thấy.

thì sinh con ra để làm gì?

Tại sao bố mẹ nợ nhau, mà người phải trả giá lại là con?”

Bố sững người.

Ánh đèn bếp không sáng lắm, tôi lại vừa khóc dữ dội, mắt sưng đau, không rõ biểu cảm của ông.

Một sau, bố mới giơ tay vuốt tóc tôi, khẽ nói:

“Tiểu Tiểu, con vẫn còn .

lòng bố mẹ, con Gia Gia đều là con gái mà chúng ta yêu nhất.

Chỉ là vì Gia Gia bệnh tật , chịu nhiều khổ, mẹ nó nhiều hơn.

Bố cũng vì thế mà chú ý đến cảm xúc của nó nhiều hơn.

Xin con vì đã để con buồn.

Sau này khi con lớn lên, có con của riêng mình, con sẽ hiểu.”

Tôi không đáp lại, chỉ lặng lẽ gạt tay ông ra rồi bước ra khỏi bếp.

Tôi nghe thấy tiếng bố sau lưng, nhưng tôi không quan tâm nữa.

Tôi không hiểu, cũng không muốn hiểu.

nhà lạnh, tôi khẽ rùng mình.

Ngôi nhà này đã không còn hơi ấm với tôi nữa.

Mãi sau này tôi mới nhận ra, cảm giác đó của mình… gọi là tuyệt vọng.

7

Chiếc điện thoại trên bàn đột ngột đổ chuông, kéo tôi ra khỏi dòng hồi tưởng.

Là Trương Vỹ gọi đến. Tôi vội vàng máy.

“Anh yêu, có chuyện gì thế?”

Giọng anh pha chút bất lực lẫn buồn cười:

“Vừa rồi mẹ vợ gọi cho anh, bảo em giận dỗi bỏ đi.”

Tôi càng hơn:

“Bà ấy lại mắng anh làm hư em đúng không?”

Trương Vỹ bật cười nhẹ nhàng:

“Anh nghe tai này lọt tai kia, chả để bụng đâu.

Anh chỉ thấy lạ là hôm nay sao em nổi giận dữ .

con Jun cũng thắc mắc, ‘mẹ là người dịu dàng nhất cơ mà, sao lại nổi giận được nhỉ?’”

Tôi im lặng lâu, rồi ngập ngừng nói:

“Kỳ kinh của em trễ mấy ngày rồi.

Sáng nay đi bệnh viện kiểm tra… phát hiện đã mang thai được một tháng rồi.”

Bên kia bỗng nhiên im bặt.

“Á—!”

Tôi bị tiếng hét đầy phấn khích của anh làm giật mình. Anh lập cúp máy rồi gọi video sang.

khung hình, hai bố con mặc đồ đôi, cười toe toét như hai đứa ngốc.

“Con sắp được làm anh rồi!” – giơ tay hét to.

Tôi nhức nói: “Chuyện này… chỉ là ngoài ý muốn thôi. Mẹ vẫn chưa quyết định xong.”

Trương Vỹ vội tiếp lời: “Ngoài ý muốn cũng là duyên phận mà. Đã đến thì cứ thuận theo tự nhiên. Xem ra nhà mình có số sinh con thứ hai rồi.”

Tôi có phần hối hận, bản thân còn chưa suy nghĩ kỹ đã vội nói với anh chuyện mang thai.

Nhưng đã kết hôn nhiều năm, vợ chồng tôi luôn yêu nhau, tôi không giấu giếm, cũng không muốn tự mình đưa ra quyết định.

Chắc vẻ tôi lộ ra gì đó, khiến Trương Vỹ hơi lo lắng.

“Vợ à, em thấy khó chịu à? Hay để anh xin kết thúc chuyến du lịch sớm để chăm em?”

xíu cũng chước gật : “ nhà, nhà đi!”

Tôi dở khóc dở cười: “ hai người phải nói với gái anh một tiếng đó, dù sao cũng là đi chung với bên nhà .”

Trương Vỹ không giống gia đình tôi, anh gái thân thiết.

Con anh chỉ lớn hơn hai tuổi, hằng năm hè nào hai gia đình cũng cùng nhau đi du lịch.

Năm nay vì mẹ tôi tròn năm mươi tôi không đi theo.

Tôi một hơi.

Thật ra tôi không phản đối chuyện có thêm con.

hay ghen tị với bạn bè có anh em, nào cũng cảm thấy mình cô đơn.

Chỉ là… tôi sợ bản thân mình không trở thành một người mẹ công bằng.

Bóng tối thời thơ ấu vẫn còn ám ảnh tôi quá sâu.

8

Sau cuộc nói chuyện với bố, tôi trở lầm lì ít nói.

Nếu không cần thiết, tôi chẳng muốn giao tiếp với bất kỳ ai.

Dù phải ở chung phòng với em gái, dù nó cố chuyện, tôi cũng luôn tránh né thật nhanh, không cho nó cơ hội.

Ngay khi ăn cơm, dù bố cố gắng gợi chuyện, tôi cũng chỉ lặng lẽ ăn, chẳng đáp lời.

Còn mẹ thì sao?

Tôi tránh được bao xa, sẽ tránh bấy nhiêu.

Bà luôn tỏ vẻ như muốn nói điều gì đó, nhưng khi thấy tôi lạnh nhạt thì lập sầm lại.

Một hôm, nhân em gái không có nhà, bàn ăn bỗng xuất hiện một đống hộp KFC: gà rán, khoai tây chiên, gà viên, đủ .

Mẹ hiếm hoi cười tươi, mời tôi:

“Đây là mẹ bố cố tình mua cho con đấy, mau ăn đi.”

Cho tôi?

Họ không KFC đã là món tôi ghét nhất lâu rồi.

Tôi uể oải cầm một miếng khoai tây lên, không ăn mà chỉ họ đầy cảnh giác.

Bố vui vẻ nói:

“Gia Gia sắp vào cấp hai rồi. Thành tích thế nào con mà. Bố mẹ muốn con phụ kèm em thêm một chút.”

Tôi lập bỏ miếng khoai như lửa bỏng, nhanh chóng lấy ra một tờ giấy cặp:

“Con không giúp được. Con đã xin nội trú ở trường rồi.”

Bố sững người:

“Nhà mình cách trường đâu có xa, sao lại xin ở lại ký túc?”

Tôi bình tĩnh đáp:

“Lên lớp tám có tối. Mỗi ngày chín giờ tối mới tan , đoạn đường ấy vừa vừa tối, ai sẽ đi đón con?”

Họ không nói gì.

Bố mẹ, như muốn bà lên tiếng.

Mẹ im lặng.

Tôi đã đoán được kết quả trước.

Bố thường tăng ca, công tác, không trông mong gì.

Còn mẹ?

Buổi tối làm sao bà nỡ để “cục bông ” của bà ở nhà một mình chứ?

Cuối cùng, bố , ký tên vào đơn.

Tôi nghĩ, ngoài việc kiếm tiền, công dụng lớn nhất của bố nhà này là… .

“Thế còn hè với đông? Vẫn phải có thời gian rảnh chứ, có dạy Gia Gia đó.” – Mẹ lập lên tiếng.

“Tết hè con cũng bận. Trường thấy con giỏi Toán chọn đi , phải thêm kỳ nghỉ.”

Thực ra là tôi tự đăng ký với trường.

Tôi muốn rời xa cái nhà này.

Để cứu lấy chính mình.

Tùy chỉnh
Danh sách chương