Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

Năm ấy cung biến, Hoàng nương nương bị một phụ nhân nhà quê đánh tráo hài nhi.

Nhiều năm sau, vỡ lở, ta — một nữ quan bên cạnh Hoàng — lĩnh đón Công chúa hồi cung.

Không ngờ nhà phụ nhân lại vênh váo :

“Con bé mang cốt nhục Lang nhà ta, một nhà sum vầy sao nỡ để các ngươi chia cắt?”

“Chi bằng, rước cả nhà ta vào cung hưởng phúc!”

Ngắm gương mặt khô gầy, ánh đờ đẫn Công chúa, lửa giận trong ta bừng bừng nổi dậy.

Lăn lộn chốn cung đình bao năm, điều ta không hề e ngại nhất, chính hạng lưu manh vô lại.

———–

Từ xưa trong hí kịch dân gian, câu “ly miêu tráo thái tử” thường được kể ly kỳ chấn động.

Ngày trước mỗi khi nghe, ta nhạt.

Trong ta, cung cấm phòng bị nghiêm ngặt, tầng tầng lớp lớp cấm quân, cung quy như tường đồng vách sắt, phàm nhân sao có thể dễ dàng đặt chân?

Huống hồ đánh tráo hoàng tử công chúa, há phải hoang đường?

Nhưng vận mệnh vốn lắm trò trêu ngươi.

Mười tám năm trước, một trận cung biến bất ngờ nổi dậy. Hoàng nương nương bị ép rời cung lánh nạn, lại lâm bồn giữa đường, sinh hạ một nữ nhi trên cỗ xe tròng trành.

Nương nương sản thân thể suy nhược, chưa kịp con một lần cho tường tận thì bị kẻ hữu tâm tráo mất.

Đợi đến khi sóng yên biển lặng, Hoàng phát giác sự lạ, muốn tra xét thì mười tám năm xuân thu trôi qua.

Vì giữ thể diện hoàng thất, lại phòng kẻ ác thừa cơ mưu hại, nương nương âm thầm giao cho ta một đội tinh binh, ngoài mặt ta được ban ân ra khỏi cung dưỡng già.

Ta hiểu, chuyến gánh trọng trách đưa Công chúa về, trong lòng thấp thỏm quyết liệt.

Nào ngờ, Công chúa lưu lạc nhân gian lại chịu cảnh khốn cùng như vậy.

Công chúa co ro nép mình, gương mặt vàng vọt lại trát lớp phấn dày như để che giấu điều gì, khoác trên thân bộ xiêm y lụng thụng, trông lạ lẫm buồn thương.

Tuổi dường như ngang ta, thân gầy guộc như gà con.

Chưa kịp mở , một thằng bé lấm lem nhào tới níu váy khóc ré.

bế lên, giằng xé y phục , cúi đầu cắn mạnh một phát.

Công chúa ôm chặt , vỗ về như không hề thấy có gì bất ổn.

Lúc ta mới kinh ngạc phát hiện bụng hơi nhô.

“Đây …?”

Ta bước lại muốn kỹ hơn, lại run lên như nai con gặp hổ.

Viên quan địa phương theo vội vàng kéo ta ra một bên:

“Xin nhân chớ trách. từ nhỏ không ai cần, may được quả phụ Trương đem về nuôi như con ruột.”

“Vài năm trước hai anh em nảy sinh tình ý, nay có một trai một , cuộc sống cũng yên ổn lắm.”

Quan ấy giả lả.

Ta lạnh qua đàn bà phốp pháp đầy tinh ranh , lại Công chúa gầy yếu như tờ giấy, bụng thầm nhủ: Yên ổn ư? lấy lệ để cầu thưởng thôi.

Lại lạ hơn, ta tìm Công chúa vốn ta và Hoàng biết, sao bọn chúng lại rõ trước ta?

Cả nơi , mùi gian trá váng vất.

“Bổn quan muốn cùng , các ngươi đều lui cả .”

Viên quan còn định mở miệng, song ta vốn từ kinh thành đến, trong tay lại có ý Hoàng nương nương, nên hắn đành lảng sang một bên, không dám nhiều .

già lại tự tiện bước lên, những không lui còn chắn ngay giữa ta và Công chúa.

Theo , năm ấy Công chúa lưu lạc tới nơi , được tình cờ nhặt về nuôi dưỡng.

năm nay, đều nhờ ta hết lòng chăm sóc. Dẫu con bé đầu óc có hơi chậm chạp, nhưng bụng dạ lại rất biết tranh đua, liền năm sinh cho nhà ta một trai một , nay lại mang thai nữa rồi.”

đến đây, đắc ý, miệng trề ra vẻ khoe khoang.

Ta đảo khắp gian nhà tồi tàn rách nát, buông thản nhiên:

“Con bé đâu? Sao thấy?”

liếc né tránh, ấp úng hồi lâu mới lắp bắp:

“Đem cho ta rồi.”

Ta bật lạnh:

đem cho hay giết? Ngươi cho rõ ràng!”

khựng lại, lập tức trừng :

“Giết gì giết! Ở nông thôn , nhà nào nghèo xác xơ. Con lớn lên cũng khó tìm đường sống. Ta đây mới nhờ đem cho nhà quyền quý, coi như tìm cho chỗ dựa, cũng ta tận tâm bậc bà ngoại.”

Ta gằn, quét lạnh:

“Cho ai? nhận nuôi hay mua bán? Có văn tự không? Có bằng chứng không? cùng làng hay kẻ ở xa? khai vào sổ hộ tịch quan phủ chưa?”

Theo những gì ta biết về thói tục nơi đây, dân tình khi tử tế với nữ nhi.

đến đây, viên quan theo giật nảy mình, vội khom lưng định quỳ:

nhân hỏi chi vậy! quan buột miệng, mong nhân vẫn giữ chính trực, nên lôi mình vào nhơ nhớp .”

“Lẽ tất nhiên.”

Ta cúi xuống đỡ hắn dậy, ôn tồn:

nhân làm quan bao năm, hẳn rõ pháp luật có điều, quan lại biết buôn làm ngơ, tội đáng tru di. Ta tin nhân không dám phạm pháp.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương