Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8KeiYot77M
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Xem ra… nụ hôn này chẳng giúp tôi giải cảm gì cả.
12
Khi thay quần áo, tôi cố ý không dùng khăn lau khô người.
Mà trực tiếp mặc quần áo thường vào.
Vì vậy, khi tôi ướt sũng xuất hiện trước mặt Tạ Trạc, hắn đã kinh ngạc đến mức muốn cởi áo khoác ngoài của mình ra để choàng cho tôi.
Tôi cười và lắc đầu.
“Tạ Trạc, tôi ướt hết rồi, có thể đến nhà cậu để sấy khô quần áo được không?”
Hắn đồng ý.
Chỉ là khi Tạ Trạc gọi tài xế của mình đến, tôi lại thấy khó xử với ghế da trong xe.
Thế là tôi dứt khoát ngồi lên người Tạ Trạc.
“Xin lỗi, tôi sợ làm ướt xe, nên chỉ có thể làm như vậy thôi, cậu có ngại không?”
Yết hầu của Tạ Trạc khẽ động, ánh mắt bối rối không biết nên nhìn vào đâu.
Giọng hắn trầm khàn nói: “Không ngại.”
Đã vậy, tôi lại càng rướn người về phía hắn.
Nước từ người tôi thấm ướt cả quần áo hắn.
Lớp quần áo mỏng dính dán chặt vào nhau.
Tôi có thể cảm nhận rõ ràng đường đi của cơ bắp.
Còn có nhiệt độ nóng bỏng và ngọn núi lửa đang rục rịch kia nữa.
Vì cố gắng nhẫn nhịn, đuôi mắt Tạ Trạc đã ửng đỏ.
Nhưng may thay, đường đi rất ngắn.
Xe rất nhanh đã đến nhà Tạ Trạc.
Đó là một căn biệt thự hiện đại đơn giản.
Ngôi nhà rất lớn, khác hẳn với kiểu nhà nhỏ mà tôi tưởng tượng, nơi có thể khiến nhiệt độ cơ thể hai người tăng lên nhanh chóng.
Khi đi tắm, tôi bám vào cửa phòng tắm nói với Tạ Trạc đang quay lưng về phía tôi:
“Tôi ra ngoài sẽ không có quần áo để mặc, cậu có thể cho tôi mượn một bộ được không?”
Lúc mở cửa ra, tôi nhận được từ ngoài cửa một bộ quần áo sơ mi và quần jean được gấp chỉnh tề.
Nhưng chỉ có áo sơ mi là tôi có thể miễn cưỡng mặc được.
Còn phải xắn tay áo lên mấy nấc.
Tôi sấy tóc xong đi tìm Tạ Trạc.
Không ngờ hắn lại đang ở trong bếp thái rau.
Theo bản năng của một Mị Ma, trong đầu tôi hiện lên hình ảnh Tạ Trạc mặc tạp dề hở lưng nấu bữa tối cho tôi.
Rồi chân tôi lại mềm nhũn ra.
Tạ Trạc quay người lại nhìn thấy tôi mặc chiếc áo sơ mi của hắn như váy ngủ, mặt đỏ bừng.
13
“Cậu tắm xong rồi à? Thấy cậu ở bữa tiệc không ăn gì nhiều nên tôi đã nấu một ít đồ, lát nữa cậu có muốn ăn chút gì không?”
Vốn dĩ sau khi tắm xong, vì hơi nước bốc lên, tôi đã cảm thấy cơ thể mình khô nóng.
Giờ nghe Tạ Trạc nói vậy, tôi càng không nghe lọt tai chữ nào, chỉ thấy miệng hắn mấp máy.
Tôi đi đến bên cạnh hắn, kéo áo trước ngực hắn, để hắn cúi đầu xuống.
Trao đổi một nụ hôn.
Sau khi có được một ít dịch thể, tôi mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Tôi rời khỏi Tạ Trạc, liếm môi, đầy ẩn ý nói.
“Tôi có thể không ăn cơm trước được không?”
Mị Ma không thể chỉ ăn thức ăn của con người là có thể no bụng được.
Tiếc là Tạ Trạc không hiểu ý tôi.
Hắn có chút thất vọng, cụp mắt xuống.
“Đương nhiên là được. Máy sấy đã ngừng hoạt động rồi, tôi đi lấy quần áo của cậu đây.”
Nói xong, hắn vội vàng rời khỏi bếp.
Lúc quay lại, Tạ Trạc ôm quần áo của tôi trong lòng.
“Cậu có muốn thay ngay bây giờ không?”
Tôi ngửi thấy mùi hương quen thuộc của Tạ Trạc trên những bộ quần áo đó, có chút vui vẻ.
Nhưng lại kéo kéo chiếc áo sơ mi trên người nói.
“Tôi thích cái này hơn, không thay đâu.”
“Vậy được rồi.”
Tạ Trạc ngượng ngùng đồng ý.
Hắn đặt quần áo lên ghế sofa, đúng lúc đang ngơ ngác không biết mình nên làm gì tiếp theo thì đột nhiên nghe tôi nói.
“Tạ Trạc, tôi đói rồi.”
“Vậy tôi đi—”
Tôi vòng hai tay qua cổ hắn từ phía sau, khi hắn quay người lại thì lướt tay qua cơ ngực hắn.
“Tôi không ăn cơm, tôi muốn ăn cậu.”
14
Nói xong, tôi dồn hết sức nặng cơ thể về phía hắn.
Nếu tên ngốc này không hiểu phong tình như vậy, thì đừng trách tôi cưỡng ép.
Thế nhưng, tôi đã dồn lực rồi mà Tạ Trạc vẫn đứng yên không nhúc nhích.
“Khụ.”
Có chút xấu hổ.
Tôi ghé vào tai hắn nói nhỏ.
“Cậu nên ngả người ra sau.”
Tôi lại nhẹ nhàng đẩy hắn một cái.
Lúc này, Tạ Trạc mới đỏ mặt, ngoan ngoãn ngả người ra sau.
Tôi chỉ dùng một tay đè lên ngực hắn, vậy mà hắn đã không thể động đậy, chỉ có thể nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt sáng rực.