Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8KeiYot77M

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

7

Một trận ầm ĩ như vậy, cả khu phố đều biết mẹ tôi vụng trộm với chú Vương.

Thời này danh tiếng còn quan trọng hơn trời, ai ai cũng tưởng mẹ tôi sẽ khóc lóc cầu xin ba tha thứ.

Mà bà thật sự cũng làm thế.

Chỉ là trong lúc giằng co, mẹ bị ba đá một cú, đập đầu chảy máu.

Tỉnh lại sau đó, bà lại thản nhiên trước đám đông tuyên bố muốn ly hôn với ba, muốn đến với chú Vương.

Ba tôi tức đến mức nghẹn lời, lớn tiếng hỏi bà còn biết xấu hổ là gì không.

Mẹ vừa thu dọn quần áo, vừa vênh váo đáp:

“Xấu hổ? Xấu hổ là gì! Tôi nói cho ông biết, sau này tôi là phu nhân cục trưởng Sở Giáo dục tỉnh! Không giống như ông – cái loại dân đen tầng đáy xã hội! Tôi sớm đã chán ngấy ông rồi! Một thằng đàn ông chỉ biết làm việc tay chân, cả đời này cũng chẳng khá lên được! Năm xưa lấy ông đúng là tôi xui xẻo tám đời! Đời trước tôi đáng ra nên sớm tái giá, còn được hưởng phúc thêm vài năm!”

Tôi lập tức hiểu ra — mẹ cũng trọng sinh rồi.

Ba tôi tức đến đỏ cả mắt, sắc mặt tái xanh.

Đúng lúc ấy, Vương Diệu Tổ lại đứng trước cửa lè lưỡi nhăn mặt trêu tôi, đổ thêm dầu vào lửa:

“Mày không có mẹ nữa rồi, mày không có mẹ nữa rồi~ Mẹ mày là của tao rồi nhé~ Một con rùa đội nón xanh! Một con đĩ con!”

Tôi lao lên tát cho hắn một cái thật mạnh, quát lớn:

“Mày mới là đĩ con! Câm miệng lại cho tao!”

Nếu không phải chênh lệch sức lực quá lớn, cái bạt tai này tôi đã muốn tát từ lâu lắm rồi.

Vương Diệu Tổ kiêng nể vì có ba tôi ở đó, nên rốt cuộc không dám đánh trả, chỉ ôm má trừng tôi tức tối.

Cho đến khi mẹ tôi xách đồ ra cửa, Vương Diệu Tổ mới vội vàng nhào lên mách tội.

Mẹ tôi nhổ một bãi nước bọt về phía tôi:

“Lo nó làm gì, một đứa sớm muộn cũng chết!”

Nói xong liền kéo tay Vương Diệu Tổ rời đi.

Kiếp trước tôi đã bị bà ấy làm tổn thương đến thấu tim gan, mấy lời này với tôi giờ chẳng còn nghĩa lý gì.

Chỉ là tội nghiệp ba tôi, cả người rũ xuống, ánh mắt trống rỗng, ngồi trên ghế rất lâu vẫn không hoàn hồn.

Đợi đến khi mẹ tôi đi khuất,

Ông mới rốt cuộc không kìm nổi, gục đầu xuống bàn nức nở.

Tôi đau lòng vô cùng, bước tới nắm lấy tay ông.

Tay ba tôi thô ráp, đầy những vết chai do làm việc nặng nhiều năm.

Trên áo dính đầy bụi bặm và mài mòn.

Mẹ tôi lúc nào cũng chê ông làm việc tay chân, người thì bẩn thỉu.

Lại luôn ngưỡng mộ chú Vương – người làm nghề dạy học, lúc nào cũng sạch sẽ, chỉn chu.

Nhưng bà đã quên, ba tôi vốn cũng có cơ hội làm thầy giáo.

Chỉ là nghề dạy học tuy vinh quang nhưng thu nhập thấp.

Vợ cũ của chú Vương chính vì thu nhập không đủ sống, phải ra xưởng làm công, cuối cùng ngã vào máy mà mất mạng.

Ba tôi từ bỏ công việc thể diện ấy là vì muốn mẹ tôi được an ổn ở nhà, muốn tôi ăn uống đầy đủ, muốn gia đình mình sống khá hơn.

Ông không làm gì sai cả, sai là mẹ tôi.

Tôi trèo lên ghế, ôm chặt lấy ba.

Ba yên tâm đi,

Đời này, bà ta nhất định sẽ nhận quả báo,

Còn chúng ta…

Nhất định sẽ có cái kết tốt đẹp.

8

Sau đó, mẹ tôi cứ tưởng mình thật sự đã sống được mấy ngày yên vui.

Tôi mấy lần thấy bà đều vừa đi vừa ngân nga hát, mặt mũi tràn đầy vẻ hạnh phúc.

Có lần tôi đi giặt đồ thì đúng lúc chạm mặt bà.

Bình thường ở nhà, bà chưa bao giờ giặt quần áo cho tôi với ba,

Chê đồ ba tôi dơ, than mệt.

Mùa đông thì kêu lạnh, mùa hè lại than nóng.

Vậy mà đến nhà chú Vương thì chẳng thấy mệt, cũng chẳng than thở gì.

Bưng một chậu to đùng đầy quần áo, mặt còn cười tươi như hoa.

Khi thấy tôi, ánh mắt bà đầy vẻ hả hê, giọng thì móc méo:

“Ồ, con đĩ nhỏ cũng biết ra giặt đồ à? Cũng phải thôi, nhà không còn đàn bà nữa, chẳng phải con nít như mày phải làm hết sao?

Nhưng mà cũng không sao, mày sinh ra đã mang cái mạng tiện, làm mấy việc nặng nhọc thế này cũng đáng đời thôi!”

Tôi nhìn cái bộ mặt trơ trẽn vô liêm sỉ đó, giận đến phát điên,

ném phăng đồ trong tay xuống, lớn tiếng đáp:

“Mạng tiện trời sinh thì cũng chẳng sao, chỉ sợ có người không sinh ra đã tiện, mà cứ nhất quyết chen lên đi làm kẻ tiện trong nhà người ta đó!”

“Mày… Mày là con đĩ nhỏ, còn dám nói tao hả?!”

Bà tức điên lên, lao tới định đánh tôi, nhưng bị mấy bác gái cùng giặt đồ gần đó ngăn lại.

Đang cãi vã thì ba tôi tan ca đến đón tôi nhìn thấy.

Ba quát to với mẹ:

“Bà làm cái gì đó?!”

Từ sau khi trọng sinh, mẹ tôi càng thêm lắm mồm, nhìn thấy ba chẳng hề e sợ:

“Sao, sao? Ông còn muốn đánh tôi chắc? Chẳng có bản lĩnh gì ngoài đánh phụ nữ! Chả trách bị cắm sừng, làm con rùa xanh!”

Ba tôi tức đến đỏ cả mắt.

“Thế vẫn còn đỡ hơn loại đàn bà lăng loàn như bà! Đồ mặt dày vô liêm sỉ, tự dâng mình cho người ta ngủ còn không biết nhục à?!”

Tôi kéo tay áo ba, không muốn ông cãi nhau với bà nữa, chẳng có ý nghĩa gì, còn bị người ta bàn tán sau lưng.

Ba tôi nén giận, bế tôi chuẩn bị về nhà.

Nhưng mẹ tôi nào có sợ bị người đời dị nghị.

Bà xắn tay áo, hét lên oang oang:

“Đúng đấy, tôi chính là tự dâng mình cho người ta ngủ đấy! Tôi tình nguyện làm việc nhà cho người ta đấy, có gì mà xấu hổ chứ?! Ai bảo người ta có bản lĩnh! Ai bảo người ta hơn ông chứ?!”

Vừa dứt lời, ánh mắt mấy bác gái xung quanh lập tức hiện lên đầy vẻ khinh thường.

Rõ ràng chẳng ai ngờ mặt bà lại dày đến thế.

Ba tôi cũng tức đến mức nghẹn họng, không nói nên lời.

Có bác gái không sợ mất lòng bà lên tiếng:

“Chị dâu nhà họ Vương, chị bớt nói mấy câu đi. Trước kia theo chú Lưu, chú ấy biết thương chị bao nhiêu, có bao giờ bắt chị làm cực nhọc?

Sao đến nhà họ Vương lại xiêng năng thế? Làm người thì cũng phải có lý một chút chứ!”

Mẹ tôi trợn trắng mắt đáp lại:

“Mấy người nhà quê như mấy bà thì biết cái quái gì! Lão Vương nhà tôi sau này là lãnh đạo cấp tỉnh đấy! Bây giờ chịu khổ chút thì sao? Sau này tôi còn được hưởng phúc!”

Nói xong, mặt mày hớn hở xách đồ bỏ đi.

Chờ bà đi khuất, mấy bác hàng xóm mới bàn tán:

“Chú Lưu này, đừng nghe bà ta nói nhảm. Nhìn cái kiểu đó là biết rồi, miệng thì cứng, chứ thật ra sống chẳng ra sao.”

“Phải đó, nhà họ Vương đâu phải đèn cạn dầu gì. Trước đây việc bẩn việc nặng trong nhà đều do mẹ chú Vương làm, giờ dồn hết sang cho bà ta rồi.

Tôi còn thấy bà ta ngồi ngoài cửa than thở với thằng Vương con cơ.”

“Đúng đó, dan díu với người ta mà cũng mơ làm cán bộ à? Tin bà ta thì khéo bị lừa bán lúc nào không hay.”

9

Từ sau hôm đó, ba tôi không cho tôi làm việc nhà nữa.

Một là sợ tôi đụng phải mẹ sẽ bị thiệt.

Hai là ông bảo tôi lớn rồi, rảnh thì nên ở nhà học hành nhiều vào.

Học để hiểu đạo lý, biết đúng sai.

Đừng có hồ đồ như mẹ tôi, làm chuyện sai mà không biết.

Lời ông nói khiến tôi nhớ tới một chuyện.

Kiếp trước sau khi tôi chết, tôi vẫn quanh quẩn bên cạnh ba rất lâu.

Biết được sau khi ông vào tù, quản giáo trong trại nghe nói ông có bằng cấp thì ngạc nhiên lắm, lập tức sắp xếp cho làm kỹ thuật viên.

Còn vì tay nghề giỏi mà được giảm án.

Chỉ là sau đó chú Vương lên làm quan,

ông ta với mẹ sợ mọi chuyện bị lộ, liền mua chuộc cấp trên, cuối cùng vẫn khiến ba bị xử tử hình.

Có bằng cấp chính là điểm mạnh của ba lúc này.

Hiện tại đi làm việc tay chân, tuy kiếm được tiền nhưng không có tương lai.

Sau này vẫn phải dựa vào kỹ thuật mới đi được xa hơn.

Tôi kể chuyện đó cho ba nghe.

Ba tôi nghe xong, vẻ mặt phức tạp, xoa đầu tôi nói:

“Phương Phương lớn rồi, hiểu chuyện rồi, biết nghĩ cho ba rồi.”

Ông còn luôn miệng an ủi tôi, bảo tôi đừng buồn,

mẹ tôi… chỉ là hồ đồ quá thôi.

Mà tôi cũng chẳng thấy buồn gì cho cam.

Dù là kiếp trước hay kiếp này, khi mẹ còn ở nhà, tôi chưa từng ăn được miếng gì ngon, cũng chẳng được hưởng lấy nửa phần tình thương của mẹ.

Những thứ vốn nên thuộc về tôi, bà đều đem cho Vương Diệu Tổ.

Sau khi bà đi rồi, ngược lại tôi lại thấy sống thoải mái hơn.

10

Gặp lại mẹ là vào ngày Lập Đông.

Tôi đi mua muối ở tiệm tạp hóa nhỏ, thì thấy Vương Diệu Tổ đang ôm chân mẹ tôi, lăn lộn dưới đất.

Một thời gian không gặp, tôi cảm thấy bà đã già đi rất nhiều.

Cũng chẳng còn cái vẻ vênh váo như trước nữa.

Cúi đầu nhìn Diệu Tổ đang nằm lăn lộn, vẻ mặt mẹ đầy khổ sở.

“Bà nội chỉ cho chừng này tiền thôi, đến mua đồ còn không đủ, lấy đâu ra mà mua kẹo? Con cũng đâu còn là con nít, phải biết nghĩ chứ.”

Đây là lần đầu tiên tôi thấy bà dạy bảo Vương Diệu Tổ.

Trước kia mỗi lần thấy Diệu Tổ nằm vạ trước mặt bà nội hắn, bà lại nhìn với ánh mắt thèm thuồng đến không chịu nổi.

Chỉ cần bà nội hắn dám mắng một câu là mẹ tôi đã cuống cuồng nhào lên can ngăn:

“Con trai thì phải vậy chứ! Nghịch ngợm một chút mới là khí chất đàn ông!”

Sau đó chủ động móc tiền ra mua đồ ăn, đồ uống cho hắn.

Dỗ hắn vui vẻ hớn hở gọi to:

“Dì thật tốt quá! Nếu dì là mẹ cháu thì tốt biết bao!”

Giờ thì đúng là được làm mẹ hắn thật rồi, Thế mà lại quay sang bảo hắn biết nghĩ.

Chỉ tiếc Vương Diệu Tổ không hề ăn cái kiểu đó.

Hắn đứng phắt dậy, chửi thẳng vào mặt bà:

“Con đĩ thúi, bà cũng bày đặt dạy tôi nữa à? Là bà tự nguyện làm mẹ kế của tôi đấy chứ!

Bà nội tôi nói rồi, bà chính là đồ đàn bà lăng loàn, bà còn muốn quản tôi á? Bà quản nổi à? Cút mẹ bà đi!”

Mẹ tôi bị Vương Diệu Tổ lật luôn cái mặt nạ che đậy, tức đến phát run, nhặt cành cây định đánh hắn.

Vương Diệu Tổ lập tức quay lưng bỏ chạy, vừa chạy vừa hét toáng:

“Bà nội! Bà nội! Cái con đĩ này lại định đánh con nè!!”

Bà nội Vương nào có hiền gì cho cam.

Bà ta lao tới túm tóc mẹ tôi, chửi um trời:

“Con đĩ thối! Mày còn dám đánh cháu tao hả?! Mày là cái giống gì! Đồ bị người ta chê bỏ!

Lão Hiển Chương nhà tao còn chịu lấy mày là đã nể mặt mày lắm rồi, vậy mà còn được đà lấn tới! Hôm nay tao phải cho mày một bài học nhớ đời!”

Vừa nói vừa “bốp bốp bốp” tát liền mấy cái như trời giáng.

Mẹ tôi bị đánh đến kêu la thảm thiết, vừa khóc vừa cầu xin, nói thật sự không còn tiền nữa.

Bà nội Vương nhảy dựng lên:

“Không có tiền?! Không có tiền thì hồi đó mày làm màu cái gì?

Chưa về nhà tao đã có tiền mua đồ ngon cho Diệu Tổ, giờ về rồi thì lại hết tiền hả?!

Cái con đĩ thúi này, để cưới được con trai tao mà mày đúng là tốn bao nhiêu mưu kế! Mặt dày như cái thớt!”

Mẹ tôi bị bà ta mắng đến không thốt nên lời, chỉ còn lại tiếng rên rỉ.

Tôi chen qua đám người đang xem náo nhiệt, thong thả đi về nhà, trong lòng chỉ thấy một chữ: sướng!

Tùy chỉnh
Danh sách chương