Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4.
Khi cánh cửa mở ra, bảo vệ, cảnh sát, hàng xóm đã vây thành một vòng ngay ngoài cửa.
Nhìn thấy tôi, trên mặt bọn họ đều là vẻ ghê tởm, chán ghét, ánh mắt lướt nhanh qua tôi, nhìn về phía sau lưng tôi.
Tôi lập tức hiểu ra.
Bọn họ đến là để bảo vệ con gái tôi.
Nam cảnh sát không vòng vo, nói thẳng:
“Lần trước nói với mày những gì, mày không nhớ à?”
“Lại đánh vợ trong nhà à?”
“Không nhốt mày đến c/h/ế/t thì mày không biết sợ đúng không?”
Nữ cảnh sát vừa nhìn thấy vết m/á/u trên quần áo tôi, lập tức hất tôi sang một bên, lao thẳng vào nhà.
“Tống Lan, Tống Lan!”
Con bé đang đứng bên bồn rửa, rửa d/a/o.
Nghe thấy tiếng gọi, cả người khẽ run lên.
“…Em đây.”
Nữ cảnh sát nhìn thấy người con gái toàn thân bầm tím, lập tức tức giận đến run rẩy cả người.
Cô ấy cởi áo cảnh phục, nhẹ nhàng khoác lên người Lan Lan.
“Bị thương ở đâu rồi? Hắn làm em bị thương phải không? Đi, đi bệnh viện…”
“M.á.u không phải của em.”
Lan Lan từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía tôi đứng ở cửa.
“Là của hắn.”
“Đúng.”
“Là tôi tự đ/â/m mình.”
Tôi dựa vào khung cửa, một tay kéo vạt áo ra, dưới ánh mắt hoặc kinh ngạc hoặc ghê tởm của mọi người, phơi bày vết thương.
“Tôi phát điên, tự đ/â/m.”
“Sao? Không được à?”
5.
“Ai quan tâm mày tự tìm đường c/h/ế/t? Lần trước đã cảnh cáo rồi, còn dám đánh cô ấy, chúng tao sẽ nhốt mày đến c/h/ế/t!”
Ánh mắt nữ cảnh sát đầy phẫn nộ.
Nam cảnh sát thì điềm tĩnh hơn nhiều:
“Mày tự đ/â/m mình thì không liên quan đến Tống Lan, nhưng những vết thương trên người cô ấy, là do mày gây ra đúng không?”
“Là tôi làm.”
“Tôi là cặn bã, trong hôn nhân nhiều lần bạo hành Tống Lan, tôi nguyện ý chấp nhận mọi chế tài của pháp luật.”
Tôi giành nói trước khi nam cảnh sát kịp mở miệng, mím môi, thoáng chốc cũng không biết nên nói gì tiếp theo.
Thế nhưng, mỗi lời tôi nói ra, đều có thể cảm nhận rõ ràng m/á/u trong cơ thể đang dâng trào.
Không thể lãng phí thêm giây nào, tôi nhanh chóng lên tiếng:
“Tôi lập tức ký vào đơn ly hôn, đồng ý ra đi tay trắng, chính thức ly hôn với Tống Lan.”
Dứt lời, tôi cầm tờ đơn ly hôn trên sofa, gạch bỏ phần phân chia tài sản, trực tiếp viết rõ: Tự nguyện từ bỏ toàn bộ tài sản trong hôn nhân.
Hiện trường lập tức ồn ào, hàng xóm xì xào bàn tán, nói tôi hành động bình thường đến mức khiến người ta phải sợ.
Nữ cảnh sát khẽ hỏi Lan Lan:
“Em có nắm được chứng cứ phạm tội nào của hắn không?”
“Đừng sợ, bọn chị nhất định sẽ làm chủ cho em.”
Nhưng Lan Lan chỉ run rẩy toàn thân, đôi mắt ngân ngấn nước, nhìn chằm chằm vào tôi không chớp.
Còn tôi, không hề nhìn con, mà chậm rãi quét mắt nhìn quanh tất cả những người có mặt.
“Những lời tôi nói hôm nay, những việc tôi làm, đều là tự nguyện.
Tất cả mọi người ở đây đều là nhân chứng.”
“Cho dù sau này tôi khỏi bệnh, bỗng dưng đổi ý, thì bản thỏa thuận này vẫn có hiệu lực pháp luật.”
Nói xong, cuối cùng tôi cũng không nhịn nổi nữa, phun ra ngụm m/á/u đã kìm lại từ lâu.
Đúng lúc ấy, bác sĩ mặc áo blouse trắng khiêng cáng xông vào:
“Còn chắn cửa làm gì, mau tránh ra! Hắn bị d/a/o đ/â/m thủng phổi, không cứu kịp là c/h/ế/t đấy!”
Lúc tôi bị khiêng lên cáng, giữa ánh mắt bàng hoàng của mọi người xung quanh, Lan Lan lao tới, nắm chặt tay tôi:
“Đừng đi… đừng rời xa em…”
Chỉ có hai chúng tôi biết, lời này là nói với tôi.
Tôi dồn hết chút sức lực cuối cùng, viết vào lòng bàn tay con gái:
Xóa đoạn camera.
6.
Trần Bình bị đẩy vào phòng cấp cứu, tôi cũng từ trên người hắn trôi ra ngoài.
Ngoài hành lang, nữ cảnh sát vẫn đang an ủi Lan Lan.
“Không biết tên cặn bã đó uống nhầm thuốc gì, đột nhiên đồng ý ly hôn.”
“Phải nắm lấy cơ hội này, ngày mai lập tức đến cục dân chính.”
Khuôn mặt Lan Lan trắng bệch đến trong suốt, tâm trí rối bời, ánh mắt không ngừng liếc về phía cánh cửa phòng cấp cứu.
Sắc mặt nữ cảnh sát chợt thay đổi:
“Em không phải là… đột nhiên hối hận, muốn tha thứ cho tên cặn bã đó đấy chứ?”
“Dĩ nhiên là không!”
Lan Lan theo bản năng phản bác, “Chỉ là…”
Chỉ là… người đang nằm trong phòng cấp cứu kia không phải Trần Bình, mà là mẹ em.
Tôi thầm thay con gái nói nốt nửa câu còn lại.
Khi đó, lúc tôi mở mắt trong thân thể Trần Bình, bên ngoài cảnh sát đang ầm ầm đập cửa.
Trong lúc hoảng loạn, tôi không có thời gian để giải thích với nó.
Lan Lan thông minh như tuyết, đã đoán ra tôi nhập vào thân s/ú/c s/i/n/h kia.
Nhưng nó không biết, chỉ cần s/ú/c s/i/n/h ấy tỉnh lại, tôi sẽ không thể tiếp tục nhập hồn.
Nghĩa là, chỉ cần Trần Bình tỉnh, tôi sẽ không thể khống chế hắn nữa.
Tôi bồn chồn trôi quanh bên cạnh con, trong trạng thái linh hồn không thể giao tiếp.
Tôi nghĩ, mình phải nhanh chóng tìm một người đang hấp hối khác, ít nhất cũng để Lan Lan có sự chuẩn bị tâm lý.
Tôi quay đầu, lướt qua từng khu phòng bệnh trong tòa nhà.
Người này không được, già quá rồi.
Người kia không được, đang gắn túi nước tiểu.
Người này càng không, cổ họng bị rạch, còn dùng máy thở.
Cuối cùng, tôi cũng tìm được một người đang nằm yên tĩnh trên giường bệnh, sạch sẽ gọn gàng.
Da mặt trắng bệch không chút râu ria, vừa nhìn đã biết có người chăm sóc thường xuyên.
Phòng bệnh riêng biệt, điều kiện gia đình hẳn không tệ.
Trên cổ tay đeo một vòng tay bệnh nhân, ghi rõ:
Ôn Niên, hôn mê không thể hồi phục, trạng thái thực vật kéo dài.
Người thực vật, có làm gì cũng không tỉnh lại được.
Chính là anh ta rồi!