Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6Ac6trI8Mu

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Lương Đình khóc run người, không dám phản kháng nửa lời.

Mẹ ném chiếc kéo xuống, rút điện thoại ra gọi liền mấy nơi: lớp piano, lớp ballet, trung tâm toán bổ túc.

“Vâng, thưa thầy, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ xử lý nghiêm.” Cúp máy xong, bà lại tát thêm ba tôi một cái .

Lương Đình càng khóc thảm hơn.

Mẹ nghiến răng: “Lương Sơn! Điều duy nhất tôi yêu cầu là anh trông cho kỹ con , để nó thành người. Vậy mà anh bao che, gian dối, giúp nó trốn học – anh còn xứng làm cha ? Tôi sẽ nói với ba tôi, để anh nghỉ một thời gian cho tỉnh ra.”

Ba tôi là bác sĩ, làm việc trong bệnh viện của ông ngoại.

Lần này, ông chỉ cúi im .

Mẹ quay sang tôi, giơ tay lên: “Còn cô , Lương An! Đã thi hộ thì phải giấu cho kỹ! để Phí Dung Xuyên phát hiện hả? Chuyện này mà đồn ra, Đình Đình còn mũi nào đến trường ?”

Tôi lùi lại một bước, tránh khỏi cái tát đó, tĩnh nhìn thẳng mẹ: “Đừng động tay với tôi. tôi không cố tình để cậu ta phát hiện, đến mọi chuyện vỡ lở, Đình bị đuổi học, thì sẽ cứu vãn nổi đâu. Và mẹ, sẽ không bao biết nó trốn học, gian lận điểm suốt thời gian qua.”

Mẹ sững người, cau mày, nhìn tôi chăm chú.

Ba đột ngột ngẩng , đôi mắt híp lại, ánh nhìn sâu thẳm.

Không còn chút xấu hổ vì bị đánh – chỉ còn dò xét.

Tôi nhìn thẳng vào ông.

Ba, tôi đã cho ba cơ hội rồi. Đêm trước kỳ thi, tôi mời ông cùng thắp nhang cho bà, ông viện cớ bận việc từ chối.

thì rảnh chưa, ba? thể thăm bà rồi chứ?

Tôi thật muốn biết, giữa ba và bà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện … Đến nỗi bà mang nỗi hận xuống mồ mà ông vẫn không đến nhìn bà lần cuối.

Trước khi mất, bà nắm tay tôi khóc: “An An, đừng gọi cho nó . Ba con đời này sẽ không đến gặp ta đâu. Bà đã làm sai một chuyện, đời này chắc phải xuống địa ngục. An An, đừng bao đánh mất bản tâm, không, đời sẽ yên lòng.”

06

Tôi hận ba.

Bởi vì chính ông khiến bà nội phải mang theo nỗi day dứt mà rời .

Người ta nói, ai chết trong hối hận thì dưới cõi âm cũng thể an nghỉ.

nên, trước mộ bà, tôi luôn đốt nhang, cúi ba lạy.

lăm ở quê, ba chỉ đến thăm tôi ba lần. Mỗi lần đều hẹn ở nhà hàng trên huyện, không bao về gặp bà. Mà lần nào về, tôi cũng thấy bà ngồi lẽ trong nhà, nước mắt rơi mà không để tôi biết.

Bà là người hiền lành, đọc nhiều sách, gặp mèo hay chó hoang cũng phải cho ăn no yên lòng. Vậy mà hơn qua, bà ngủ yên đêm nào, ánh mắt luôn vương nỗi sầu.

Bà giấu một bí mật liên quan đến ba, một bí mật khiến bà trăn trở đến hơi thở cuối cùng.

Tôi nhất định phải tìm ra nó.

Tôi tên là Lương An – chữ “An” trong “ an”, cũng là “An” của “tâm an”.

Bà ơi, con sẽ khiến bà an lòng, dù phải trả bất cứ giá nào.

Vì vụ thi hộ, mẹ giận đến phát điên, bắt ba nghỉ việc ở nhà.

Ba nhìn tôi, từng chữ đều lạnh lẽo: “Lương An, ba đúng là xem thường con rồi.”

Tôi cúi luyện chữ, giọng thản: “Vậy mong sau này ba đừng xem thường . Dù , quãng đường phía trước còn dài lắm.”

Kết quả phân lớp công bố – tôi vào lớp trọng điểm, còn Lương Đình thua điểm, bị xếp vào lớp thường.

Tôi dọn khỏi căn phòng chứa đồ, một căn phòng riêng của mình.

Tôi nói thẳng với mẹ: “Đã hỏng một đứa con rồi, để đứa còn lại cũng hỏng nốt thì mẹ sẽ còn mũi nào nhìn người ta đâu.”

Mẹ tôi là người trọng sĩ diện, càng sĩ diện, càng dễ nắm thóp.

Tôi hít sâu, đặt bút viết xong chữ “安 – An”.

Ngẩng mỉm cười với ba: “Ba, những qua, ba ngủ ngon không? ngủ ngon, thì con mong từ nay, ba sẽ gặp ác mộng mỗi đêm. Bà nội vì giữ bí mật của ba mà đêm nào cũng giật mình tỉnh giấc. Ba cũng nên nếm thử cảm giác đó .”

Đồng tử ba đột ngột co lại, giọng ông vỡ lên: “Con biết cái ! Bà nội nói với con hả!”

Không kìm nổi rồi.

Vừa khơi nhẹ, ông đã cuống lên như .

Ba, ba yếu đuối hơn tôi tưởng nhiều. Mà người yếu đuối khi bị dồn vào đường cùng… sẽ tự nhảy.

Khi ông nhảy, cũng là tôi thu lưới.

Ba à, đến bao thì ba chịu lộ bộ thật đây?

Tôi không ngờ, phải chờ đến tận .

Mãi đến khi tôi học lớp , ba để lộ chiếc đuôi cáo của mình.

Còn tôi, vẫn luôn đứng khối, vững vàng trong ngôi nhà này.

Lương Đình vì muốn chứng minh mình giỏi hơn tôi thì ra sức học hành, vào lớp trọng điểm khi lên lớp một. Đáng tiếc, chưa bao cô ta thắng tôi.

Một tối, khi tan học muộn, tôi ra hành lang đón gió.

Nhìn thấy Lương Đình đeo cặp, lén bỏ về.

Đó đã là lần thứ tư trong tháng cô ta trốn học buổi tối.

Tôi bóp lon nước trong tay, rồi lẽ theo.

Sau trường, một chiếc xe đen đậu lẽ.

Một người ông tựa vào xe, hút thuốc.

Trên người ông ta toát ra khí chất của ông từng trải, thứ khí chất đó đặc biệt thu hút những cô non nớt thiếu tình thương như Lương Đình.

Vừa thấy ông ta, Lương Đình đã nhào vào lòng, đỏ e thẹn. Ánh mắt ông ta nhìn cô ta, như nhìn một món đồ chơi .

Tôi bước đến, ném lon nước vào bộ vest sang trọng của hắn. Hắn chỉ liếc tôi, bật cười khinh miệt.

Lương Đình hoảng , run rẩy nói: “Lương An, tôi… tôi…”

Tôi nắm quai cặp, kéo cô ta ra sau, nhìn thẳng vào người ông: “Cút ngay.”

“Cô làm đấy! Lương An, cô điên à!”

Tôi kéo cô ta quay lại trường. Trên đường, cô ta gào khàn giọng: “Cô theo dõi tôi!”

Tôi lấy từ cặp ra một bức ảnh, ném lên cô ta. Cô ta nhìn tấm ảnh mờ mờ, chết .

“Ghê tởm… hắn ta định làm tôi? Ý đây?” – cô ta vỡ òa khóc.

Cô ta định chạy tìm hắn.

Tôi giữ chặt, chờ cô ta tĩnh lại.

Giọng cô run rẩy: “Ba từng đưa tôi gặp hắn mấy lần. Hắn luôn lịch , còn nói chờ tôi tốt nghiệp rồi sẽ xác nhận mối quan hệ. Tôi tin hắn… mà bây … đây là ?”

Tôi lạnh giọng: “Chuyện là, ba quá hiểu cô rồi. Biết cô thích kiểu ông nào – nên đích thân đưa cô vào hố lửa.”

Tôi lau qua nước mắt cô, kéo cô trở lại trường. Cô lẩm bẩm, giọng đứt quãng: “Tại … tại ba lại hại tôi như …”

07

Bức ảnh đó khiến Lương Đình hoàn toàn sụp đổ, tinh thần cô ta rơi vào khủng hoảng nặng nề.

Bởi vì trong bức ảnh – người đang ôm nhau hôn – lại chính là mẹ tôi và người ông mà Lương Đình thích: Thẩm Thành.

Trước đó, khi nhận ra Lương Đình thường xuyên trốn học buổi tối, tôi đã nhờ Phí Dung Xuyên tra giúp thân phận của Thẩm Thành.

Kết quả khiến chúng tôi đều bất ngờ – cái tên này đã nổi tiếng xấu trong giới.

Hắn chuyên tìm những cô từ tám đến mươi tuổi để yêu đương qua đường.

Hắn đẹp trai, tiền, rất dễ khiến những cô trẻ non nớt bị mê hoặc.

Khi Phí Dung Xuyên gửi bức ảnh đến, ngay tôi cũng sững người. Lương Đình thật đã xảy ra chuyện với hắn, thì đời này của cô ta coi như hỏng.

Bởi vì – cô ta yêu người từng là mối tình của chính mẹ mình. chuyện đó truyền ra, không chỉ cô ta, mà gia đình này đều sẽ bị hủy hoại.

Buổi tối, Lương Đình trốn vào chăn của tôi, khóc sưng mắt, giọng khàn khàn: “Lương An, tôi lắm… mẹ biết chuyện này thì phải làm đây…”

Ba nay, cô ta vừa ghét tôi, vừa không ngừng dựa dẫm vào tôi. lẽ giữa chị em song sinh thật một loại cảm ứng đặc biệt – cô ta đau, tôi cũng thấy lòng mình nặng trĩu.

“Tạm thời đừng cho mẹ biết.” Tôi nhẹ nhàng xoa cô ta.

Lương Đình dựa vào vai tôi, im rất lâu rồi khẽ nói: “ em về, tôi thật . Từ nhỏ mẹ đối với tôi rất nghiêm, lại thường không ở nhà. Chỉ cần tôi làm không đúng ý, mẹ sẽ phá hết búp bê, cắt nát váy áo mà tôi thích. Tôi nhìn thì kiêu ngạo, mạnh miệng, thật ra nào cũng thấy .

“Ngày sinh nhật đó, khi em bước vào – người giống hệt tôi, mà lại tĩnh đến . Trong bao nhiêu người, bao nhiêu ánh mắt nhìn em, em vẫn điềm nhiên nói mình là con thứ của nhà họ Lương. Khi ấy tôi lắm. em giỏi hơn tôi, em cướp mất tình yêu của ba mẹ.”

nên tôi tìm mọi cách để bắt nạt em, muốn ép em rời khỏi nhà. Đến khi chuyện thi hộ bị mẹ phát hiện, tôi hận em vô cùng. Những con búp bê, váy áo tôi gom góp bao đều bị mẹ phá hết – ấy tôi chỉ mong em biến mất.”

…”

Giọng cô ta nghẹn lại: “Tôi nhận ra mình phải đối thủ của em. Tôi cố tình làm em bị bỏng, em lại lợi dụng chuyện đó để khiến tôi bẽ . Tôi mắng em, em nhìn tôi như nhìn một kẻ ngốc. Tôi đánh em, em chỉ cần một tay là khống chế tôi.”

Nói đến đây, nước mắt lại rơi.

“Em thật giỏi… học giỏi, viết thư pháp đẹp, biết thổi sáo. tôi bị mấy đứa bạn xấu chặn trong ngõ đòi tiền, em một mình đánh ngã bốn đứa, còn tĩnh gọi cảnh sát bắt chúng. đó tôi nghĩ, thật lợi hại… người lợi hại như vậy lại là em tôi.”

“Chuyện Thẩm Thành với tôi giống như trời sập, em vẫn tĩnh . Lương An… cảm ơn em, vì đã không bỏ mặc tôi.”

Lương Đình thật ra chỉ là một đứa trẻ yếu đuối thích ra vẻ hung hăng. Trừ lần làm tôi bỏng hồi về nhà, cô ta chưa từng khiến tôi bị tổn thương thực .

Tùy chỉnh
Danh sách chương