Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Trên bàn học của tôi, giấy tuyên thư pháp thường có nét chữ mới; Trên giường, đôi khi lại xuất hiện vài món đồ nhỏ như móc khóa, thú bông. Mỗi lần cô ta đi dạo phố, phòng tôi lại có thêm váy, túi, hoặc trang sức. Cô ta bao giờ thừa nhận là mua cho tôi – miệng cứng, nhưng lòng đã mềm.

Hai nay, bằng cách riêng của mình, cô ta đã sự chấp nhận tôi là gái.

Tối đó, cô ta khóc đến mệt rồi ngủ thiếp đi. Tôi đắp chăn cho cô ta, nghe sân có tiếng chim cu gáy. Ra ban công nhìn xuống – Phí Dung Xuyên đang ôm quả bóng rổ, tựa vào gốc cây, dáng vẻ lười nhác mà thoải mái.

tôi xuất hiện, cậu ta ngẩng mỉm cười, vẫy tay. Mười một giờ đêm rồi mà vẫn còn sức chơi bóng – đúng là thanh xuân.

Tôi lười xuống cầu thang, bèn nhảy thẳng từ lan can tầng hai. Phí Dung Xuyên vội chạy tới, kéo tay tôi, cau mày: “Lại nhảy ! Cậu có thể đừng dọa tôi mỗi lần như vậy không?”

“Tôi mượn lực thôi.”

Tôi chỉ chỗ tường lồi ra: “Dễ lắm, lần sau tôi dạy cậu.”

“Tôi không có thiên phú nữ hiệp đâu.” Phí Dung Xuyên bật cười, nụ cười ấy vừa sáng vừa khiến người ta ấm áp.

Cậu ta cho tôi một phong bì dày, đã được niêm kín: “Đây, thứ cậu bảo tôi tra.”

Tôi vào lớp trọng điểm, ngồi cùng bàn với cậu ta suốt hai . Hồi kỳ thi phân lớp, chính cậu ta đã cố ý giúp tôi.

Phí Dung Xuyên từng nói: “Người như cậu, bỏng còn không khóc, sao có thể tôi phát hiện chuyện thi hộ mà hoảng loạn đến bật khóc? Rõ ràng là cố tình, mượn tôi để khiến dì Cao kiêng dè, không dám để Lương Đình chiếm lấy công của cậu.”

Từ đó, chúng tôi thành bạn.

Cậu ta tay xoa nhẹ tóc tôi, nghịch một lúc rồi cười. Tôi ngẩng nhìn, trong tay cậu có cánh hoa hải đường. Tôi nghiêng nhìn lại – tôi đâu có đến sân bóng hôm nay, sao tóc lại dính hoa?

Phí Dung Xuyên hơi tránh ánh tôi, lúng túng nói: “Mau xem trong phong bì đi.”

Tôi mở phong bì ra xem – bên trong là giấy giám định huyết thống.

Cậu ta đã lén giúp tôi xét nghiệm từ tóc tôi. Kết quả ghi rõ – tôi Lương Đình không hề có quan hệ máu mủ với Lương Sơn.

Nói cách khác, Lương Sơn không cha ruột của chúng tôi.

Giờ tất cả đều hợp lý.

Lý do ông ta dung túng vô giới hạn cho Lương Đình, thậm chí còn xúi giục cô ta yêu Thẩm Thành, đã quá rõ ràng.

Ngay lúc đó, tôi nghe tiếng thét chói tai của Lương Đình vang từ tầng trên.

08

Khi tôi chạy , mẹ đang điên cuồng đánh Lương Đình. Mái tóc vốn luôn gọn gàng nay rối bù, khuôn mặt dữ tợn, như người mất trí.

“Điên hết rồi! Toàn bọn điên! Tao đánh chết mày còn hơn để người ta phỉ nhổ!”

Bà cầm chiếc móc áo, vừa khóc vừa ra sức quất. Lương Đình ban còn kêu la, dần dần chỉ còn những tiếng cầu cứu yếu ớt.

Tôi lao tới, chụp lấy khuỷu tay mẹ, mạnh mẽ bẻ ngược cánh tay bà ra sau: “Mẹ! Bình tĩnh lại đi!”

Phí Dung Xuyên vội chạy vào, kiểm tra tình hình: “Cô ấy ngất rồi, đi viện!”

“Không được! Chuyện xấu thế mà lộ ra, ông ngoại mày sẽ giết tao mất!”

Mẹ càng nói càng kích động. Tôi đánh một chưởng nhẹ vào cổ, khiến bà ta ngất đi ngay tại chỗ.

Phí Dung Xuyên nói sẽ Lương Đình đến viện tư của chú mình, đảm bảo tuyệt đối kín.

Chúng tôi lập tức đường.

Khi đến nơi, bác sĩ chẩn đoán: Lương Đình gãy tay, hai xương sườn, khắp người chi chít vết thương.

Mẹ tôi tỉnh lại khóc không ngừng, bác sĩ tiêm thuốc an thần mới ngủ được. Bác sĩ khuyên nên mời chuyên gia tâm lý, tình trạng tinh thần của bà ta rất bất ổn.

cũng chẳng hiểu sao, mẹ bỗng xông vào phòng, lao vào đánh .” Lương Đình vẫn còn run, giọng khàn đi: “Bà ấy biết chuyện với Thẩm Thành rồi, nhưng sao mà biết được chứ…”

Theo lời cô ta, họ chỉ gặp nhau ba lần sau cổng trường, nói chuyện vài câu, ôm một cái, chứ từng đi xa hơn hay chuyện vượt giới hạn.

Vậy mẹ tôi biết bằng cách nào?

Trừ tôi ba, chẳng ai khác biết việc . Câu trả lời đã quá rõ ràng.

Ba tôi – lẽ ra đang công tác thành phố bên – nhưng Lương Đình sợ quá, cô ta đã gọi điện cầu cứu. Tôi đến viện, ông ta đang ôm cô ta, giọng dịu dàng đầy thương xót: “Đừng sợ, có ba đây, ba sẽ bảo vệ con.”

“Ba, mẹ đáng sợ quá, con không . Ba, mang con đi đi.” Cô ta khóc nức nở, giọng lạc đi.

Lương Sơn – người đàn ông ấy – khẽ vuốt tóc cô ta, hiền lành đáp: “Là lỗi của ba. Ba không ngờ con lại vướng vào chuyện với Thẩm Thành. Nghỉ ngơi đi, ba đi nói chuyện với mẹ con.”

“Ba, ly hôn đi! Bao qua, mẹ đâu có yêu ba. Ly hôn đi, con theo ba.”

“Lương Đình.” Tôi bước đến, đè cô ta xuống giường, chạm nhẹ vào trán cô ta.

“Ngủ đi. Tôi hứa, khi chị tỉnh dậy, mọi chuyện sẽ khác.”

Cô ta tin tôi, ngoan ngoãn nhắm .

Ra khỏi phòng , Lương Sơn tháo kính, cười nhạt: “Nếu ba mẹ ly hôn, con sẽ theo ba chứ, Lương An?”

ra, mẹ tôi chẳng người mẹ tốt.

Bà mạnh mẽ, độc đoán, quá trọng sĩ diện.

Với Lương Đình nuông chiều vật chất, đàn áp tinh thần.

Bà chỉ coi trọng người “có giá trị”.

Nên khi tôi chứng minh được giá trị của mình, bà mới công nhận tôi.

Hai nay, tuy không thể gọi là yêu thương, nhưng bà từng để tôi thiếu thốn thứ gì.

Bà không yêu ai cả – bà chỉ yêu cảm giác kiểm soát người khác.

Tôi từng nghe Phí Dung Xuyên kể – mẹ tôi lớn trong một gia đình ngột ngạt.

Từ nhỏ, bà đã bà ngoại tôi kiểm soát từng miếng ăn, bộ đồ.

Còn ông ngoại – một kẻ có thích khống chế – từng nhấn chìm con mèo nhỏ của bà chỉ bà thi trượt.

Tôi nhìn thẳng Lương Sơn, hỏi: “Ba, với hoàn cảnh như vậy, ông ngoại là người cực kỳ khắt khe trong hôn sự của mẹ. Sao ba – một người như ba – lại được chọn để cưới mẹ?”

Lương Sơn nheo , từng chữ lạnh lùng: “Người như ba là thế nào?”

“Tầm thường. ti.” – Tôi đáp thản nhiên.

Ông ta cười, nụ cười vừa nhẹ vừa đáng sợ: “Nói hay lắm, Lương An. xưa, mẹ con cũng nói y hệt. Hai người quả giống nhau. Hai ngày là kỷ niệm cưới của ba mẹ. Ba đã chuẩn cho bà ấy một món quà đặc biệt – chắc chắn bà ấy sẽ thích.”

khi tôi nhìn Lương Đình nằm trong vũng máu, còn mẹ ngồi giữa sàn, vừa khóc vừa cười điên dại – tôi hiểu, món quà đó là gì.

“Tôi hại chết nó rồi… tôi ép chết Đình Đình rồi…” Váy mẹ tôi dính đầy máu, bà ngẩng nhìn tôi, gào khóc: “Lương An, báo cảnh sát đi! Bắt tôi đi! Tôi không … a a a… tôi không !”

Bà hét, rồi bỗng bật dậy, lao thẳng về phía cửa sổ.

09

Lương Đình sát, nhưng được vào viện kịp thời nên đã cứu .

Cô tỉnh lại, không nói lời nào, chỉ trơ nhìn trần .

Mẹ tôi định nhảy lầu, nhưng tôi đã kịp ngăn lại.

Sau khi Lương Đình nhập viện, mẹ lại như từng xảy ra chuyện gì, xin nghỉ nửa tháng rồi đi trở lại.

Tất cả những vết thương rỉ máu trong đều được phủ bằng một lớp sơn hoàn mỹ.

Cho dù bên dưới là máu mủ, người cũng không thể .

Mà tất cả – đều là do ông ngoại tôi chỉ đạo.

Sau vụ việc, ông ngoại tát mẹ hai cái, giận dữ nói: “Mày định để cả thiên hạ xem họ Cao chúng ta là trò cười à? Mau chỉnh đốn lại, đi cho tao! Đợi con bé Lương Đình khỏe lại nó ra . Con gái coi như hỏng rồi, nhưng mày còn có Lương An. Thanh Hoa hay Bắc Đại, nó nhất định thi đỗ cho tao một trường!”

Mẹ tôi như mất hồn, máy móc lo liệu chuyện điều trị nghỉ học của Lương Đình.

Bà nói: “ họ Cao tuyệt đối không được có vết nhơ.”

Ông ngoại là bác sĩ danh tiếng, đức cao vọng trọng.

Bà ngoại là học giả dịch thuật nổi tiếng.

Còn cậu tôi, lâu , thường được nhắc đến trong các tạp chí tài chính.

“Lương An, con xem, cái thú vị.”

Lương Sơn đứng cạnh tôi, nhìn mẹ ông ngoại mắng mà vẫn cười ôn hòa: “Ông ngoại con giỏi đấy. Con gái sát mà ông ta chỉ sợ mất mặt. Con biết sao con Đình Đình mang họ Lương chứ không họ Cao không? trong ông ta, con gái không có giá trị.”

Tôi quay sang nhìn ông ta, khẽ hỏi: “Vậy còn ông sao?”

Nụ cười của Lương Sơn dần nở rộng, méo mó như nụ cười của gã hề trong phim kinh dị.

Ông ta cúi , giọng trầm khàn: “Con có bằng chứng không?”

Tôi im lặng, trong lòng chỉ có một câu: Bằng chứng – rồi sẽ có.

Vết thương của Lương Đình còn lành, mẹ đã bắt sắp xếp cho cô ta ra . Ngày tiễn đi, mưa xuân rả rích không dứt, cô ta cũng chảy mãi không ngừng.

Với bộ dạng yếu ớt , cô ta sao nổi xứ người? cô ta đi chẳng khác nào ném ra để sinh diệt.

Lương Đình biết rõ điều đó, nhưng không phản kháng, cũng không còn sức để phản kháng.

Tại sân bay, tôi mua cho cô ta một ly cà phê nóng. Tay cô run rẩy, cà phê sóng sánh mãi không yên.

“Tôi biết sao chị sát.” Tôi lấy trong túi ra một chuỗi hạt, đeo vào tay cô, che đi vết sẹo cổ tay.

không biết! sẽ không biết gì hết!” – cô ta bật khóc.

“Ra , cho tốt đi.”

Tôi lau cho cô, nhẹ giọng nói: “Vài , tôi sẽ sang đón. Nếu chị dám chơi bời, không học hành đàng hoàng, tôi sẽ đánh đấy, nghe ?”

“Tôi không đi, Lương An, tôi không đi.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương