Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
CHƯƠNG 1-5:
Ngày xưa, còn học, hắn thề sẽ quan thanh liêm, vì mà dâng lời.
Lúc ấy, người chỉ có vài đồng tiền lẻ, thấy ăn mày chia nửa chiếc bánh bao.
Nhưng sau quan, tất cả đổi khác.
Trong mắt hắn không còn sự khiêm nhường, chỉ còn ngạo mạn và khinh người.
Thấy nghèo rách rưới, hắn sai hạ nhân đuổi , còn cau mày : “Tiện dơ bẩn.”
Vì hoàng thượng yêu thích thi ca, mà hắn lại giỏi khoản , nên được sủng tín, đó càng kiêu ngạo hơn người.
Mà bởi vậy, quà biếu nịnh hót kéo đến không ngừng.
Lần đầu có người tặng quà, hắn kiên quyết chối.
Nhưng chẳng nào, phủ nhà đầy những thứ quý hiếm, chi tiêu xa hoa không kiểm soát.
Ta khuyên, hắn chỉ phẩy tay: “Đàn bà thì gì.”
Quan vị càng cao, lòng người càng bay xa.
Mẫu thân hắn lấy cớ không quen cuộc sống phồn hoa, dọn quê sống giản dị.
Còn ta, là vợ, chẳng thể đâu, chỉ nhìn hắn bước sa vào vũng bùn, vừa sợ hãi, vừa bất lực.
Ngoại thất chỉ là cái cớ, ta có lý do đáng để rời .
11
Ta đoán Trường Trạch sẽ có ngày gặp họa, nhưng không ngờ người đầu tiên gặp nạn lại là ta.
quán đóng cửa, ta thường lệ nhà,
thì bị người đánh ngất phía sau.
Tỉnh lại, ta thấy mình bị trói chặt, ném trong một đống rơm. Bên cạnh là người bịt mặt.
“Đại ca, người thật có ích không?”
“Hết cách rồi, cứ thử xem.”
“ đó lòng dạ đen tối, cái chức khâm sai chỉ là lũ hội với bọn tham quan thôi. Ả đàn bà quen hắn, chắc gì là người tốt, nó chẳng oan.”
câu đứt quãng ta hiểu đại khái mọi .
Huyện bên năm nào xảy lũ, triều đình mỗi năm đều cấp bạc tu sửa đê điều, nhưng quan lại tham ô, chỉ dùng chút ít để xây, mà vật liệu lại là hàng rởm.
Nước vừa dâng là đê sụp.
Sụp xong lại tu, tu lại xin thêm bạc, xin rồi lại ăn chia, một vòng luẩn quẩn.
đói khổ, oán khí tích tụ, ngấp nghé tạo phản.
Năm nay không hề có lũ, vậy mà đê vẫn sụp, lộ toàn đá vụn giả, khiến tội trạng phơi bày.
Bọn tham quan hoảng sợ, muốn tìm người gánh tội, liền một vị quan thanh liêm, người duy nhất dâng tấu tố cáo nhưng không được xét.
Trường Trạch được lệnh điều tra, nhưng hắn chẳng hề truy xét, lại còn thông đồng kẻ gian, định vị quan lương thiện kia áp giải kinh.
kẻ bịt mặt là người muốn cứu quan tốt, nên mới ta để uy hiếp hắn.
“Nàng ta tỉnh rồi, mang gặp .”
Một kẻ kéo cổ áo ta, định lôi ngoài.
Ta vội la lên:
“Ta không liên quan đến Trường Trạch! ta, chẳng uy hiếp được hắn đâu!”
người khựng lại, nghi ngờ nhìn ta. Một người phản ứng nhanh nhất hỏi:
“Ngày nào hắn đến gặp , sao lại không liên quan?”
“Ta là vợ cũ hắn, hòa ly rồi!”
Vừa dứt lời, một người khác liền nổi nóng, giơ tay định đánh.
“Còn không liên quan hả…”
“Tiểu Lục, đừng manh động, nghe ả ta hết .”
Cửa bất ngờ bật mở, một thanh niên chừng hai mươi tuổi bước vào, cản tay người kia.
Thấy ta an toàn, hắn gật đầu, hiệu ta tiếp tục .
“Ta và Trường Trạch hòa ly vì chướng mắt hắn tham ô. ta vô ích.
Nhưng nếu có chứng cứ, ta một người, có thể cứu người.”
12
Bọn vẫn chưa hoàn toàn tin ta, nhưng ta đưa cho lộ trình lên kinh, tín vật và địa chỉ Dực Dương.
Ta nhớ nàng :
Hoàng thượng nhiều lần tức giận trị đê thất bại, phái bao người điều tra mà chẳng ai mang kết quả , đành tạm gác lại.
Nếu lần có người dám vạch toang sự thật, ấy là việc tốt.
người lên kinh, để lại một người canh giữ ta.
Người đó là kẻ can Tiểu Lục đừng đánh ta, tên Ngôn, tầm hai mươi tuổi, da trắng, trông thư sinh mà sức lại khỏe phi thường.
Ta xay đậu, nấu đậu hoa, hắn đều .
xong, hắn không cho ta khỏi sân, mà tự mang đến quán bán.
Việc buôn bán vẫn thuận lợi cũ, dường chẳng ai phát hiện ta vắng mặt.
Tâm trạng ta thật khó tả.
Ngôn quen hết thói quen ta, việc chu đáo một “người công miễn phí”.
Ta chẳng cần , hắn tự phải gì.
Lúc rảnh, hắn đọc sách viết chữ; đôi ta đọc , có chỗ không hiểu, hắn kiên nhẫn giảng giải, còn giới thiệu thêm sách hay cho ta.
Tuy bị giữ lại, nhưng nhờ có người gánh việc, có người trò , cuộc sống ta bỗng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.