Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

16

chết rồi.

Khi đưa bệnh viện vẫn còn thoi thóp, nhưng cùng không cứu .

Cố Trường Canh đối ngoại nói rằng cô ta tự sát.

Nguyên nhân tự sát là trầm sau sinh.

Một cái cớ hoàn hảo, cũng là một cái cớ vạn năng.

Tôi không Cố Trường Canh đã nói với mẹ nuôi của , chỉ rằng bà ta trong đêm đã trở về quê.

Trong tang lễ của , Cố Trường Canh còn rơi vài giọt nước mắt, lên cả mặt báo, khiến dư luận không khỏi thương .

Sau tang lễ, anh ta gửi cho tôi một tin nhắn.

“Anh độc thân rồi. Thù của bà nội, anh cũng đã thay em báo.”

“Bây chúng ta có thể ở bên nhau chưa?”

Tôi nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi tuyết đang lặng lẽ rơi.

Thật ra, so với , từ đầu đến tôi vẫn cho rằng trách nhiệm của Cố Trường Canh là lớn nhất.

Anh ta lớn lên nhờ ăn gạo của bà nội, mặc quần áo do chính tay bà khâu vá.

Khi bà nội hôn nhân đổ vỡ năm đó, ngoài tức giận ra, thứ bà nhận nhiều hơn là tự trách ân hận.

Ân hận vì đã nhìn nhầm người, giao tôi tay Cố Trường Canh, tôi theo anh ta rời núi lên Bắc Thành.

Mối nhân quả này, nếu phải gánh bốn phần, thì Cố Trường Canh ít nhất cũng phải gánh sáu phần.

, một tiếng sau tôi vẫn trả lời anh ta:

“Thử xem.”

Khi đó tôi đang kể cho Giang Tranh nghe một câu lịch sử, vừa lật đến trang “Tôn Tẫn giả điên”.

Giang Tranh hỏi tôi:

“Mẹ ơi, sao Tôn Tẫn lại phải giả điên ?”

“Vì Bàng Quyên ghen ghét tài năng của ông ấy, móc mất xương bánh chè của ông. giữ mạng chờ ngày báo thù, ông chỉ còn cách giả điên giả dại, lừa Bàng Quyên buông lỏng cảnh giác.”

Con bé nhìn tôi, nửa hiểu nửa không. Tôi nghĩ một lúc, cố gắng nói đơn giản hơn:

“Có lúc, đạt một mục đích nào đó, người ta buộc phải làm trái với lương tâm, dù bản thân không hề .”

“Ví dụ như cô giáo nói bạn nào làm bài thủ công giỏi nhất sẽ tặng một bông hoa đỏ. Con rất ghét làm thủ công, nhưng vì bông hoa đó vẫn phải làm, đúng không?”

Tôi mình nói hơi xa rồi, bèn khép sách lại:

“Hôm nay đến đây thôi.”

Giang Tranh nhìn tôi:

“Mẹ ơi, mẹ đã từng ép mình làm không làm bao chưa?”

Tôi sững lại một chút, rồi gật đầu:

“Có.”

Cố Trường Canh chính thức chen cuộc sống của tôi Giang Tranh.

Đường đường chính chính ăn cơm cùng chúng tôi, đón Giang Tranh tan học, đưa con bé đến bệnh viện tái khám.

Tôi vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng anh ta dường như càng lúc càng hứng thú.

Anh bắt đầu dẫn dắt Giang Tranh gọi mình là .

Giang Tranh trông có vẻ dễ nói , nhưng thật ra rất bướng. Con bé kiên quyết gọi anh là .

Cố Trường Canh vừa tức vừa buồn :

ruột của con .”

Giang Tranh mím chặt môi, đưa cho anh một cốc nước:

ơi, uống nước đi.”

Anh cũng đưa tôi Giang Tranh đến căn biệt thự của mình.

Căn nhà cũ kia, vì cái chết của , anh ta cho là quá xui xẻo.

Anh vốn có một căn biệt thự chuyên dùng làm việc, liền dọn hẳn sang đó ở.

Giang Tranh dù sao vẫn là trẻ con, thứ con bé thích nhất chính là chơi trốn tìm trong biệt thự lớn.

Con bé phụ trách trốn, tôi đi tìm, mở từng cánh cửa trong căn nhà rộng mênh mông ấy.

Ban đầu Cố Trường Canh còn có chút do dự.

Giang Tranh ngẩng đầu nhìn anh, giọng mềm mại:

“Con chỉ trốn thôi, sẽ không chạy lung tung đâu.”

làm ơn đi .”

Không chịu nổi làm nũng ấy, sau khi dặn dò đủ điều, anh cùng cũng đồng ý.

Tối ở lại biệt thự, anh thử bảo tôi sang phòng mình.

Tôi lắc đầu:

“Đợi tái hôn rồi nói sau.”

Hiện tại anh vẫn chưa thể cùng tôi đăng ký kết hôn.

Dù sao trong mắt công chúng, vợ cũ của anh vừa qua đời vì trầm . giữ hình tượng không sụp đổ, anh không thể cưới tôi trong thời gian ngắn.

Giang Tranh ngày thường không quá bám tôi, nhưng ở biệt thự của Cố Trường Canh, con bé nhất quyết đòi tôi ngủ cùng.

Trên hành lang trải thảm nhung, Cố Trường Canh nhìn tôi, trong mắt nhiều thêm vài phần dò xét.

“Giang , anh luôn sau lần quay lại này, em thay đổi rất nhiều.”

Tôi không phủ nhận, chỉ hỏi lại anh:

anh có thích không?”

Anh :

“Thích.”

“Đến ngày giỗ của bà, anh đi cùng em nhé. Nhiều năm rồi, anh cũng nên đến thăm bà.”

Nhưng Cố Trường Canh đã định sẵn, sẽ vĩnh viễn không bao đặt chân tới trước mộ của bà.

17

Cố Trường Canh là kiểu người cố chấp, lạnh lùng.

Loại người như , thủ đoạn tất nhiên tàn nhẫn, cũng tuyệt đối không sạch sẽ.

Từ khi tiếp quản tập đoàn, không còn ai kiềm chế, anh ta bắt đầu hành động không kiêng dè.

Kinh doanh trái phép, thông thầu, nhận hối lộ…

Theo tôi quan sát tìm hiểu trong thời gian này, anh ta quả nhiên đã giẫm lên không ít lằn ranh pháp luật.

Nhưng tôi vẫn luôn bất động thanh sắc.

Trước khi Cố Trường Canh đi Nam Thành họp, anh ta đột nhiên nói với tôi:

“Giang , sau cuộc họp này anh sẽ rảnh một thời gian.”

“Chúng ta ra nước ngoài đăng ký kết hôn nhé. Đăng ký xong thì đi hưởng tuần trăng mật ở Na Uy Thụy Sĩ — nơi em vẫn luôn đến — mang theo cả Tranh Tranh.”

Anh lại xoa đầu Giang Tranh:

“Tranh Tranh, đến lúc đó con phải gọi rồi.”

Tôi mỉm nhìn anh:

.”

Sau đó, tôi dùng ba ngày sắp xếp một chuỗi chứng cứ hoàn chỉnh, mở livestream trên mạng, dùng thật tố cáo Cố Trường Canh.

Dư luận nhanh chóng bùng nổ, buổi livestream cưỡng chế cắt ngang.

Tôi ngồi trước màn hình máy tính, không ngoài dự đoán khẽ bật .

Phản ứng của nhà họ Cố quả nhiên rất nhanh.

Nhưng không sao cả, buổi livestream vốn chỉ là một tấm bình phong.

Tôi đã viết một lá đơn tố cáo cực kỳ chi tiết nộp lên rồi.

Đôi khi tôi thật may mắn — may mắn vì trong năm tháng yêu Cố Trường Canh, tôi chưa từng đánh mất chính mình.

Tôi vẫn nghiêm túc học hành, chọn ngành mình yêu thích, làm công việc mình đam mê.

Nhà họ Cố gốc rễ quá sâu, tôi không lay nổi một cây đại thụ như .

Thứ duy nhất tôi có thể dựa , chỉ là pháp luật — thứ tôi đã học suốt từng ấy năm.

Điện thoại reo lên, không ngoài dự đoán là Cố Trường Canh gọi tới.

“Giang , em điên rồi sao? Em làm sao có thể…”

Tôi cắt ngang lời chất vấn của anh ta, khẽ :

“Cố Trường Canh, thật ra em luôn có một thắc mắc.”

“Trong rất nhiều câu , nữ chính nam chính hành hạ sống không bằng chết, cùng trả thù dành cho nam chính chỉ là khiến anh ta cả đời yêu không , hối hận khôn nguôi.”

“Nhưng đó gọi là báo ứng chứ?”

Tôi nhắm mắt lại, nghe chính giọng mình trở nên lạnh lẽo:

“Em anh nếm trải thế nào gọi là tuyệt vọng thật .”

18

cùng, Cố Trường Canh vẫn không thể ra nước ngoài.

Lần tiếp theo tôi nhìn anh ta, là trên trang tin tức.

Anh ta đã tạm giam.

Tôi không đi thăm anh ta, chỉ cùng Giang Tranh quay trở lại cuộc sống vốn có của mình.

Sau này gặp lại, là ở tòa án.

Giữa đám đông, anh ta nhìn về phía tôi. Ánh mắt trầm nặng, nhưng sắc bén ngày xưa đã mài mòn trong ngày giam giữ dài đằng đẵng.

Trong giải lao giữa phiên tòa, tôi đi ngang qua, anh ta gọi tôi lại.

“Tại sao?”

Câu hỏi không đầu không đuôi, nhưng tôi anh ta đang hỏi điều .

Anh ta hỏi tôi, vì sao lại đối xử với anh ta như .

“Vì hận.”

“Giang , yêu nên sinh hận. Em hận anh, là vì em vẫn còn yêu anh, đúng không?”

Tôi khẽ lắc đầu.

anh ngoại tình, bây nghĩ lại, lòng em đã sớm không còn gợn sóng.”

“Anh có hận một người đã giết hại người thân của mình không?”

“Đó chính là lý do duy nhất khiến em hận anh.”

Tấm lưng vẫn luôn thẳng tắp của Cố Trường Canh trong phòng xử án, khoảnh khắc ấy bỗng chốc sụp xuống.

Tôi không nói cho anh ta , tôi đã sớm bắt gặp cảnh anh ta đưa đi khám thai ở bệnh viện.

Tôi cũng không nói, hội trường tiệc tất niên của văn phòng luật năm đó là do chính tôi sắp xếp.

Trên đời có rất nhiều trùng hợp.

Nhưng nhiều hơn cả, là “trùng hợp” khoác lên mình lớp áo của cố ý.

Tôi ngồi ở hàng ghế khán thính, lắng nghe anh ta tuyên án có tội, bỗng nhiên nhớ đến một câu trong Đào Hoa Phiến.

Nhìn anh ta dựng lầu son.

Nhìn anh ta đãi tiệc khách khứa.

Nhìn anh ta lầu cao sụp đổ.

Sụp đến triệt , tan nát không còn .

Anh ta nhìn về phía tôi, còn tôi thì không nhìn anh ta.

Trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất.

Mùa đông lại tới rồi, lạnh quá.

Tôi quay về ngôi làng nhỏ miền Nam, chui vòng tay của bà nội, bà sưởi ấm đôi tay cho tôi.

19

Tôi nghỉ việc ở Bắc Thành, trở về căn nhà nhỏ của bà nội.

Gieo hạt đậu bắp trong vườn rau.

Đặt lên giàn hoa mấy cành mai đông bẻ.

Giang Tranh quả nhiên rất thích xích đu.

Tôi đứng phía sau đẩy con bé, nó đu thật cao, thật cao, vươn tay ra như thể có thể chạm tới mặt trời trên trời cao.

Bà ơi, bà nhìn xem.

Đứa cháu gái của bà cùng cũng đã đi tới con đường rộng mở, ánh nắng yêu thương bao phủ rồi.

Giang Tranh quay đầu lại, bỗng hỏi tôi:

“Mẹ ơi, vì sao con lại là Giang Tranh?”

Rất nhiều năm trước, cũng tại nơi này, tôi từng tò mò hỏi bà nội:

“Bà ơi, chữ khó viết lắm, sao bà lại đặt cho con cái này?”

Một cái hiếm ở làng núi.

Bà nói khi còn trẻ, trong làng có một lò gốm, bà từng làm gốm sứ một thời gian.

Phôi gốm trước khi cho lò đều phải tráng một lớp men, tráng đến mức bà cũng phiền.

“Nhưng phải nói, men là thứ rất tốt.

Nhìn thì ấm áp, lại có thể bảo vệ phôi gốm thật chặt chẽ.”

“Bà chẳng có học vấn , chỉ thứ này tốt, đặt lên người con.”

của bà, nhất định phải kiên cường dũng một chút.”

Bà đặt cho tôi, đã suy nghĩ rất nhiều.

Còn việc tôi đặt cho Giang Tranh thì…

Tôi có chút ngại ngùng :

“À, vì bà cố con thích ăn cam.”

Quả thật là hơi qua loa.

Nhưng Giang Tranh nhìn tôi, nhẹ giọng nói:

“Mẹ ơi, khi nào mẹ nhớ bà cố, mẹ có thể ôm con.”

Tôi sững người lại:

“Tranh Tranh, mẹ cũng hỏi con một câu nhé.”

Tôi hỏi ra nghi hoặc đã chôn giấu rất lâu:

“Con ruột của mình là ai rồi, đúng không?”

Con bé gật đầu:

“Con .”

vì sao con vẫn luôn gọi ấy là ?”

Giang Tranh không cần suy nghĩ, trả lời tôi ngay:

“Không phải cứ có quan hệ máu mủ thì có thể làm của con.”

“Chỉ người mẹ công nhận, xứng đáng làm con.”

Con bé từ trên xích đu chạy xuống, lao lòng tôi.

“Mẹ ơi, con sẽ luôn yêu mẹ.”

“Giống như mẹ luôn yêu bà cố .”

Hốc mắt tôi nóng lên, ngẩng đầu nhìn về khoảng không vô định.

Bà ơi, bà có nhìn không?

Bây con sống rất tốt, có một cô con gái ngoan ngoãn đáng yêu.

Giống như điều bà hằng mong.

Không hận, không oán.

Không chấp, không vương.

Chỉ sống theo lòng mình.

【Hết】

Tùy chỉnh
Danh sách chương