Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1VneA8ayh8

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

06

Sau này ta mới biết, phu nhân treo đầy đèn lồng khắp phủ vì nàng sợ tối.

Dù đã thành hôn, nàng cũng không dừng việc mộc công, ta mới hay thứ mà nàng nói “làm mộc” chẳng phải trò lặt vặt, mà là chế tác cung nỏ cho Quân Cơ Doanh.

Việc ở Quân Cơ Doanh chẳng hề nhẹ nhàng, nàng thường về rất muộn.

Nha hoàn cũng từng bóng gió rằng đã vào phủ Tướng quân thì chớ nên làm nhiều như thế.

Nhưng nàng chẳng mấy bận tâm.

Nàng có thể mãi theo đuổi điều mình thích, không cần vì bất kỳ ai mà thay đổi.

Hôm ấy, nàng về rất khuya, ta lo lắng, đứng chờ nơi cửa thư phòng suốt 2 canh giờ, mới thấy nàng ôm chặt bọc đồ, chạy lúp xúp men theo hành lang.

Đến khi ta gọi, thân hình nàng mới thả lỏng, lao đến ôm chặt lấy ta.

Ta chân cẳng bất tiện, chỉ có thể dùng tay giữ nàng.

Nhìn chiếc đầu vùi vào lòng mình, ta khẽ vỗ lưng nàng: “Nàng vội vã làm gì vậy?”

“Còn ngươi, sao chưa ngủ?”

Nàng không trả lời câu hỏi của ta, mà gượng gạo đổi chủ đề.

“Ta không ngủ được, nên ra ngoài hóng gió.”

“Vậy ta ở đây cùng ngươi!”

Nàng thoăn thoắt đẩy xe lăn của ta, đưa ta về viện của nàng.

Rốt cuộc là ai ở bên ai đây chứ?

Ta không vạch trần, mặc nàng đẩy ta đi khắp nơi.

Đầu hạ, hương hoa dìu dịu thoang thoảng xung quanh, trong sân vắng chỉ còn hai chúng ta.

Chúng ta len qua từng dải đèn leo lét, bóng dáng xoay chuyển cùng những tia sáng, tựa như ảo mộng.

“Hôm nay của nàng thế nào?”

Có lẽ ta điên rồi, mới thốt hỏi câu ấy.

Song nàng không thấy lạ, lại hứng chí theo lời ta mà mở toang bầu tâm sự: “Hây, đừng nhắc nữa, sáng ra ta muốn mua bánh phù dung mà hết sạch, đến Quân Cơ Doanh lại cãi nhau một trận, tối về nghe xa phu kể chuyện ma…”

Nàng luyên thuyên sau lưng ta, ta lặng lẽ lắng nghe, mong sao con đường này chẳng có điểm dừng.

Quả như họ nói, ta thật muốn ở cùng nàng lâu hơn.

Ta đích thực sinh ra lòng tham.

Ban đầu chỉ muốn đứng xa ngắm nàng, nay lại thèm được nói chuyện cùng nàng.

Dẫu sao hiện tại, nàng là thê tử mà ta cưới hỏi đàng hoàng, trong quãng thời gian ngắn ngủi còn lại, ta muốn phóng túng bản thân một lần.

Từ đêm ấy, ta bắt đầu đợi nàng về nhà, đợi ở cửa thư phòng, rồi đợi ngay cổng phủ, đôi lúc mang theo bánh phù dung, có khi là một tấm áo choàng.

Sau đó trông theo bóng nàng hiện dần nơi cuối con phố dài.

Cái chờ đợi dài dằng dặc và nhạt nhẽo ấy bỗng hoá thành ngọt ngào, hẳn bởi kẻ đang đợi ôm rất nhiều kỳ vọng.

Nhưng ta cũng rõ, kẻ như ta tốt nhất đừng nhen nhóm hy vọng, nếu không sẽ còn đau hơn so với rơi xuống địa ngục.

07

Một ngày nọ, ta đợi rất lâu vẫn không thấy nàng về, linh tính có điều bất ổn, bèn lập tức sai ám vệ đi tìm.

Kết quả, ám vệ hồi báo rằng nàng đã được rước vào trong cung.

Nghe tin ấy, máu huyết trong người ta chợt như ngưng đọng.

Ta vốn đã chẳng còn gì, cũng không tranh giành thứ gì, tại sao hắn vẫn muốn cướp mất tia hy vọng cuối cùng của ta?

“Ngụy Tử Lâm muốn làm gì chứ? Chuẩn bị xa mã, ta muốn nhập cung! Nhanh lên!”

Ta gần như phát cuồng mà ra lệnh cho kẻ bên cạnh.

Ám vệ liếc nhìn ta, ngập ngừng đáp: “Bệ hạ không làm gì cả, chỉ đang kể cho phu nhân nghe những chuyện tướng quân từng trải lúc chinh chiến.”

“Chuyện gì?”

“Ngài… ngài nói…”

Ám vệ cố lựa lời, nhưng ấp úng mãi chẳng thốt nên câu.

Ta chỉ cảm thấy sát khí trong người sôi trào, khó lòng kìm nén.

Bởi ta và Ngụy Tử Lâm lớn lên bên nhau, hắn rõ hơn ai hết chỗ đau đớn của ta mà rắc muối vào.

“Bệ hạ khen tướng quân anh dũng, năm đó Cẩm Châu và Lê Thành cùng lúc bị tấn công, vì đại nghĩa, tướng quân đã bỏ đại ca của mình lại nơi Cẩm Châu tử thủ, cuối cùng giữ được Lê Thành, phẩm tính ấy không phải kẻ tầm thường nào cũng có.”

Dây đàn trong ta đột ngột đứt phựt, ta rã rời gục xuống ghế xe lăn.

Ám vệ quỳ rạp dưới đất, không dám nói thêm lời nào.

Nhìn đĩa bánh phù dung đang đặt trên đùi, ta bỗng bật cười lạnh, rồi ngẩn người dõi mắt về cuối con phố dài.

Quả nhiên, ta chẳng giữ được gì, cũng sẽ mất đi mọi thứ.

Năm xưa Cẩm Châu cùng Lê Thành thất thủ, ta dẫn quân cứu viện, buộc phải chọn một nơi để cứu.

Lê Thành là cửa ải trọng yếu, nên ta chọn Lê Thành.

Còn Cẩm Châu thì bị địch quân vây khốn, chúng dùng ba ngày để san phẳng toàn bộ thành trì.

Khi ấy, mẫu thân vừa gửi sang biên cương bộ áo ấm cho chúng ta, họ còn chưa kịp khoác lên đã phải chết đi.

Tin đại ca tử trận về đến kinh sư, mẫu thân bi thương khôn xiết, đã tự vẫn tại nhà, ta cũng không kịp gặp bà lần cuối.

Hẳn họ hận ta đến tận xương tủy, chẳng muốn gặp lại ta nữa.

Giờ đây Hướng Vãn cũng đã hay chuyện, ắt nàng sẽ rời bỏ ta mà đi.

Ta sững sờ cúi đầu nhìn bánh phù dung, muốn với lấy một miếng, vậy mà tay không còn chút sức lực, ngược lại làm cả đĩa bánh đổ xuống đất.

“Tướng quân nên uống thuốc, phu nhân e rằng tối nay không về đâu.”

Nha hoàn khuyên đầy lo lắng.

Ta như kẻ vừa mất hồn: “Không, ta phải đợi nàng về.”

Dẫu nàng có mắng chửi ta một trận, hay căm ghét, ghê tởm ta, ta cũng muốn gặp nàng lần cuối.

Ta muốn từ biệt nàng đàng hoàng.

Ngày xưa, cứ ngỡ ly biệt rồi sẽ hội ngộ, đáng tiếc có những người mãi mãi ở lại ngày hôm qua, ta chưa từng có cơ hội nói lời từ biệt trọn vẹn.

08

Khi bình minh vừa ló dạng, bóng dáng nhỏ nhắn ấy xuất hiện.

Trông nàng mệt mỏi lắm, chiếc đầu lúc nào cũng ngẩng cao nay ủ rũ gục xuống, mặt lộ vẻ phờ phạc.

Đến cổng phủ, nàng mới từ từ ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt nhuốm vài phần phức tạp.

“Ăn gì chưa?”

Ta chủ động cất tiếng, thậm chí ngữ điệu hơi lộ vẻ lấy lòng.

Nàng lại cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ta ăn rồi, giờ ta về nghỉ trước.”

Rồi chậm chạp bước vào trong.

Tim ta thắt lại, nàng không mắng ta, cũng chẳng hỏi han một lời.

Ta thà rằng nàng giận dữ quát tháo, còn hơn trông thấy bộ dạng cạn kiệt sức sống ấy.

Hoặc có lẽ nàng đang sợ ta, sợ ta cũng sẽ bỏ rơi nàng như đã bỏ mặc huynh trưởng mình năm nào.

Sau khi trở về, nàng nhốt mình trong phòng ba ngày, không đến Quân Cơ Doanh, cũng không gặp bất kỳ ai.

Còn ta thì ở bên ngoài phòng nàng tròn ba ngày.

Như một kẻ chờ phán quyết tội đồ.

Biết rõ lưỡi đao đã kề cổ, mà vẫn không chịu chết tâm, cứ muốn đợi ải cuối cùng, đợi chính miệng nàng nói rời đi.

Mãi cho đến khi bệnh cũ tái phát, gia nhân mới đưa ta về phòng.

Bệnh đến như núi đổ, chân ta đau như có vạn con kiến đang gặm nhấm, khiến ta chỉ muốn đâm đầu vào tường.

Phải bốn người ghì chặt, đổ thuốc cho ta uống, ta mới dần mê man.

Trong mơ, mọi thứ đều mờ ảo điên đảo.

Ta mơ thấy đại ca.

Khi ấy huynh 20 tuổi, ta 17, chúng ta theo phụ thân xuất chinh.

Ta cưỡi con bạch mã nối gót bọn họ, vừa đi vừa tươi cười vẫy tay với dân chúng hai bên.

Còn huynh thì mặt lạnh tanh, chẳng hé một nụ cười.

Đó là lần đầu ta ra chiến trường.

Cảnh sắc đột ngột biến đổi, lần này huynh nằm trong vũng máu, còn mẫu thân đứng bên với vẻ mặt vặn vẹo: “Ta mang áo ấm đến cho ca ca ngươi, ngươi cũng khoác lên rồi theo chúng ta về đi!”

“Người đến… đón con sao?”

Ta lết đôi chân bệnh tật, bò về phía bà.

Nhưng bà chỉ nhìn ta lạnh lùng, khoé môi nhếch lên: “Phải, Hành Giản, đi thôi! Giờ đã đến rồi.”

09

Đi ư?

Đúng vậy, ta quả nên đi.

Con đường trước mắt ngổn ngang xương trắng, ẩm ướt âm u, nhưng ta cảm thấy như được giải thoát.

Chắc hẳn nàng đã đi rồi, lại chẳng lời từ biệt.

Thôi thế cũng tốt, ta có thể dứt khoát ra đi.

Chợt ta bừng tỉnh, trong phòng chỉ le lói một ngọn đèn dầu, mấy tâm phúc đang bàn bạc với Thái y ở buồng cạnh về bệnh tình của ta.

Ta gắng gượng ngồi dậy, nghiêng người về phía trước.

Chiếc xe lăn ở ngay đó, trên tay cầm bên phải có giấu một nỏ nhỏ.

Ta muốn tự kết liễu cho mình.

“Chứng u uất của tướng quân đã trầm trọng, hơn nữa bản thân người không còn ý chí sinh tồn.”

“Vậy đổi vài vị thuốc chăng? Phải nghĩ cách chứ!”

“Hầy, dẫu thuốc tốt mấy cũng cần chính tướng quân muốn sống.”

Tiếng bàn tán bên kia văng vẳng, còn ta cuối cùng cũng chạm tới xe lăn, cố duỗi tay để lấy nỏ giấu trong tay cầm.

Đột nhiên, bên ngoài “rầm” một tiếng, như có người đụng vào cửa, ta liền rụt tay về.

Hướng Vãn xộc vào, chỉ khoác áo mỏng trên người.

Nàng… nàng vẫn chưa đi!

Ngược lại còn xách váy chạy vội đến, nhảy phóc lên giường ta tựa như con thỏ, rồi chui tọt vào trong chăn.

“Bên ngoài cây cối như yêu quái, dọa người quá, ta không dám về phòng!”

Nàng co ro mềm mại dưới lớp chăn, ta sững sờ một lúc, cảm thấy hai má nóng ran, bèn vội nói: “Nhưng nàng cũng không thể ngủ trên giường ta… Mau ra đây, ta sai người đưa nàng về.”

Vừa dứt lời, người trong chăn vươn tay ôm chặt eo ta: “Ta không! Hôm nay ta muốn ngủ chung với ngươi!”

Ta cứng đờ cả người, đang lôi cánh tay nàng ra thì chần chừ.

Do dự là điều cấm kỵ trong quân, nhưng trước Lý Hướng Vãn, ta đã bao lần phạm phải.

“Không được, mau ra.”

Mà giọng nói ấy lại yếu ớt vô chừng.

“Không ra! Không ra!”

Nàng rúc hẳn vào chăn, tiếng vọng ra vừa ấm vừa trầm.

“…”

Tình cảnh này khiến ta luống cuống.

Một lát sau, góc chăn khẽ động, lộ ra gương mặt ửng đỏ, nàng trừng mắt phồng má: “Ngươi nhẫn tâm thật! Bên ngoài tối thế kia, ngươi không thể để ta ở cạnh ngươi chút sao?”

Đôi mắt tròn tức thì long lanh nước.

Nàng không hề đùa cợt ta, mà thật lòng đau buồn.

Ta rối rít đưa tay định chạm nàng, nhưng nàng nghiêng mặt tránh đi, chẳng cho ta đụng, song cánh tay vòng qua eo ta vẫn bám chặt.

“Thôi được, nàng muốn ngủ thì ngủ đi.”

Ta nhẹ giọng chiều theo, bất đắc dĩ xen lẫn mềm mỏng.

Nàng quay lại, mắt hoe đỏ, giọng cũng đượm nức nở: “Kỷ Hành Giản, ngươi mau khỏe lại nhé! Ruộng ngô nhà ta sắp chín rồi đấy.”

Ánh nhìn ta khẽ dừng, lòng chợt hiểu.

Phu nhân thông minh, dĩ nhiên biết ta vừa tính làm chuyện dại dột, nên đành lấy cách này để níu giữ ta.

Lần này lại đến lượt ta quay đi lau nước mắt.

Nàng chưa hề có ý rời xa ta, cho dù biết ta khốn khổ thế nào, nàng vẫn nguyện ở lại bên ta.

Ta từ tốn luồn tay vào trong chăn, dò dẫm nắm lấy cánh tay, bờ vai nàng: “Hồi nãy nàng va vào cửa, có đau không?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương