Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sau khi kết hôn với Thái tử gia giới kinh thành, có một phóng viên hỏi anh đánh giá thế nào về tôi.
Anh nhìn chằm chằm chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, trầm ngâm một lúc rồi đáp:
“Người thì không tệ, nhưng không phải gu của tôi.”
“Nếu biết nghe lời hơn một chút thì càng tốt, đừng lúc nào cũng chống đối tôi.”
“Ở nhà mà ăn mặc gợi cảm một tí tôi cũng không phản đối đâu.”
Phóng viên ôm trán: “Tôi hỏi anh cảm nghĩ về bộ phim mới cô ấy vừa công chiếu cơ mà…”
Toàn mạng xã hội nổ tung.
1
Lúc nhận được cuộc gọi của chị quản lý, tôi đang nghỉ dưỡng ở đảo Hải Nam xinh đẹp.
“Cái quái gì, em thật sự kết hôn rồi hả?”
Giọng bên kia điện thoại đầy vẻ không thể tin nổi:
“Không phải đang đùa chị đấy chứ?”
Tôi ôm trái dừa trong lòng, không phủ nhận:
“Ừ. Em có lý do gì phải lừa chị chuyện này chứ?”
“Không phải, tiểu thư ơi, chị nhớ mang máng lúc hỏi em, em còn nói đối tượng không tiện gặp người mà?”
Tôi suy nghĩ một lúc, rồi đưa ra kết luận:
“Chuẩn luôn, thật sự không tiện gặp người.”
Câu này vừa dứt, đầu dây bên kia im lặng.
Nửa phút sau, giọng chị quản lý vang lên như tiếng chim bồ câu hóa thành còi báo động:
“Em đang nói với chị là… Thái tử gia nhà họ Trần không tiện gặp người á?!”
“Cái người đó là cái két tiền biết đi đó!!!”
“Là két tiền cho nửa đời còn lại của công ty mình đó má ơi!!!”
2
Nghe theo lời chị quản lý, tay tôi run run mở bảng hot search.
Dù sao mỗi lần lên hot search, tôi đều bị dính phốt.
Lần này vừa mở ra, tên tôi và Trần Kiến Tân lù lù đứng đó, phía sau còn gắn thêm một chữ “rất sốc”.
#Chu Mật Trần Kiến Tân kết hôn bí mật#
#Tôi thích cô ấy mặc ít một chút#
#Tổng tài lạnh lùng hóa ra lại…#
#Chu Mật được bao nuôi#
Dưới những tag đó, dân mạng bình luận rôm rả – khen chê đủ kiểu:
【Tôi biết ngay Chu Mật tài nguyên tốt vậy là nhờ bám đại gia, còn chị nhà tôi thì mãi chỉ được làm nữ phụ.】
【Cười chết, hay chị fan này xem lại diễn xuất chị nhà đã?】
【Cứ tưởng tag này là để hóng drama, ai ngờ vẫn không thoát được màn tranh giành phiên vị.】
【#Bảo vệ Tô Niệm của toàn thế giới# Nhà tôi Tô Niệm không có dựa đại gia nhé~】
【Mấy bạn fan nào đó đừng spam tag bên này nữa được không? Nhìn là biết ai rồi ha.】
【Tôi nói nhỏ, thật ra hai người họ nhìn cũng… khá đẹp đôi á.】
【Đẹp đôi? Bớt đi. Chu Mật trên show mua đôi giày còn phải lăn tăn nửa ngày, nghèo vậy mà mơ hóa phượng hoàng?】
【…】
Tôi đọc mớ bình luận mà tức muốn nghẹn họng.
Tôi và Trần Kiến Tân là liên hôn, môn đăng hộ đối rõ ràng.
Nhưng từ lúc mới vào nghề, công ty tôi bảo hình tượng cô gái nghèo khổ dễ lấy lòng công chúng, thế là cố tình tạo dựng hình tượng “tiểu bạch hoa” ngây thơ yếu đuối cho tôi.
Nhưng trớ trêu là các vai tôi nhận thì toàn kiểu nữ phụ quyến rũ, mỹ nhân độc ác.
Kết quả là khán giả cứ thấy nhân vật và tôi chẳng ăn nhập gì với nhau.
Đúng lúc đó, người đang đồng hành cùng tôi trên hot search – Trần Kiến Tân – nhắn tin tới.
Đây là cuộc trò chuyện đầu tiên của chúng tôi sau hai năm im lặng.
“Chuyến bay tối nay?”
“Ừm.”
“Bà nội bảo tối nay về nhà ăn cơm. Anh đến đón em.”
“Được.”
Khung chat lại rơi vào tĩnh lặng.
Dù gì cũng là liên hôn, chắc anh nhắn tôi chỉ để hoàn thành “nhiệm vụ gia đình” thôi.
Cho đến khi, tôi nhìn thấy khung tên anh hiện lên dòng: Đối phương đang nhập tin nhắn…, rồi lại biến mất, lặp đi lặp lại.
Cuối cùng, anh gửi tới một câu dè dặt:
“Không vui à?”
…
Tôi và Trần Kiến Tân giống như đang diễn kịch bản “thanh mai trúc mã”.
Chúng tôi quen nhau từ nhỏ, thân thiết tới mức đôi khi không cần nói cũng biết người kia đang nghĩ gì.
Có lẽ vì quá quen thuộc, nên giữa chúng tôi chưa từng nảy sinh những cảm xúc mập mờ.
Hồi cấp 3, thỉnh thoảng tôi cũng nổi hứng, nhân dịp Valentine lén đưa socola cho anh.
Kết quả anh lạnh nhạt nói: “Anh không ăn socola.”
Tôi học mấy bạn nữ khác, lúc anh chơi bóng xong thì đưa nước uống.
Anh vẫn từ chối, bảo: “Người Trung không uống nước lạnh.”
Rồi mở cái bình giữ nhiệt của mình ra… để bị bỏng miệng vì nước nóng giữa trời hè.
Tôi biết anh đang giận tôi.
Chỉ là tôi không biết lý do.
Nhìn bộ dạng anh khi ấy, tôi cau mày than thở:
“Trần Kiến Tân, nếu anh cứ thế này hoài, sau này rất khó sống hòa hợp đó.”
Nhưng anh lại dửng dưng:
“Nếu em không thích anh, thì lúc đầu đừng đồng ý liên hôn chứ?”
Anh chớp lấy sơ hở, từng bước từng bước tiến gần tôi.
Khoảng không dưới tán cây nơi sân thể dục càng lúc càng hẹp, không khí cũng trở nên nóng bức.
Tôi nghe thấy anh hỏi thẳng:
“Hay là em… thích anh?”
Khoảnh khắc đó, trong lòng tôi như có hồi chuông cảnh báo bị đánh vang.
Tôi theo phản xạ muốn lùi bước, nhưng lại bị kẹt giữa anh và hàng rào.
Năm đó, tôi không biết rằng do dự quá lâu sẽ bỏ lỡ rất nhiều điều.
Tôi chỉ đơn giản không muốn là người mở đầu cho mối quan hệ ấy.
Tôi lắc đầu, dối lòng:
“Không… không thích.”
Tôi thấy khóe môi anh vốn hơi cong lên… bỗng buông xuống.
Tiếng chuông vào học vang lên.
Anh bước ngang qua tôi, đi về phía lớp học.
Lúc lướt qua vai tôi, anh để lại một câu:
“Đồ nhát gan.”
Sau khi cưới, một người quanh năm đóng phim, một người bay đi các chi nhánh ở nước ngoài.
Gần như chẳng mấy khi gặp nhau.
Thế nên tôi càng không tin Trần Kiến Tân có cảm tình gì với tôi.
Chỉ cần hết ba năm hôn nhân, chúng tôi sẽ hoàn toàn cắt đứt.
Chiều 5h30, máy bay hạ cánh.
Ráng chiều nhuộm hồng cả bầu trời, trông như một đám bông gòn ngâm trong nước dâu.
Tôi lần theo tin nhắn của Trần Kiến Tân, tìm đến chỗ đậu xe của anh ở sân bay.
Bất ngờ thật, vị thiếu gia kia hôm nay lại không gọi tài xế.
Tôi không khách sáo, lên ghế phụ lái.
Một giây, hai giây, ba giây…
Thời gian như khựng lại.
Tôi liếc trộm Trần Kiến Tân một cái.
Chỉ mới không gặp hai năm, mà anh có vẻ thay đổi khá nhiều.
Vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng chững chạc và trầm ổn hơn xưa.
Đột nhiên, ánh mắt sắc lạnh của anh quét qua.
Gần như ngay khi chạm mắt, tôi vội cụp mắt lại như kẻ trộm.
…Cứ thế lập lại bốn, năm lần.
Trần Kiến Tân cuối cùng cũng không nhịn được nữa, anh nghiêng người sát lại gần.
Tôi theo phản xạ nhắm chặt mắt lại, tim đập thình thịch như trống hội.
Nhưng rồi lại nghe thấy anh kéo dây phía sau ghế ngồi, nhẹ giọng nhắc:
“Thắt dây an toàn.”
“À… ơ ơ ơ…”
Tôi lúng túng làm theo, cả người luống cuống như con mèo bị nước hắt trúng.
Lúc đó, tôi nghe thấy tiếng anh bật cười khe khẽ.
Lạ một chỗ, giọng cười ấy… lại mang theo chút gì đó dịu dàng, như cưng chiều.
“Vài năm không gặp,” anh nói, “sao em lại trở nên ngốc nghếch thế này?”
Rồi như chưa đủ, anh còn chậm rãi thêm một câu:
“Ngốc cũng đáng yêu thật.”
3
Bảy giờ tối, xe chạy vào biệt thự ngoại ô nhà họ Trang.
Ông bà lớn tuổi lúc nào cũng nhiệt tình với con cháu.
Trên bàn ăn, mấy ông chú có lẽ lâu rồi chưa gặp Trần Kiến Tân, liên tục rót rượu cho anh.
Anh còn chưa kịp thích nghi với chênh lệch múi giờ, mới ba ly đã chuồn lên lầu nghỉ tạm.
Tôi thì ngồi trong phòng khách cùng bà nội xem tivi.
Không may, trên tivi lại đang phát sóng đoạn phỏng vấn “xã hội đen” của Trần Kiến Tân khiến tôi chỉ muốn độn thổ.
Phóng viên trên màn hình hỏi:
“Xin hỏi, anh nghĩ gì về Chu Mật?”
“Vai diễn lần này với cô ấy là một thử thách lớn. Ngay từ khi công bố casting, đã có nhiều cư dân mạng cho rằng cô ấy không hợp với vai này.”
Máy quay chuyển sang cận cảnh Trần Kiến Tân.
Gương mặt anh thật sự quá xuất sắc, không hề kém cạnh bất kỳ nam diễn viên nào từng diễn cặp với tôi.
Anh nhìn chăm chú chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, ánh mắt dịu dàng, như đang nhớ nhung người yêu lâu ngày xa cách.
“Chu Mật à…”
“Con người không tệ, nhưng không phải gu của tôi.”
“Nếu biết nghe lời hơn một chút thì tốt, đừng lúc nào cũng cãi tôi.”
“Ở nhà mặc gợi cảm tí cũng được, tôi không có ý kiến.”
Phóng viên bên dưới câm nín: “Tôi đang hỏi ý kiến anh về bộ phim của cô ấy…”
Đến đây, tôi lập tức liếc sang bà nội.
Chỉ thấy bà vội vàng thu lại nụ cười khoe hàm răng giả, làm bộ nghiêm túc ho vài tiếng:
“Cháu lên xem cái thằng nhóc Trần Kiến Tân kia sao còn chưa xuống ăn cơm đi. Đừng để nó ngủ mê luôn trên lầu.”