Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thằng em “ngốc” tôi bắt tôi làm nó một ngày.
Kết quả, giữa đường lại đụng ngay người mà tôi thầm .
Thằng em khoác vai tôi, vẻ đắc ý vừa nhặt được báu vật, cười toe:
“ tôi , xinh không?”
Người tôi quay liếc nhìn, ánh mắt âm u, giọng lạnh băng:
“Em nuôi cá à?”
Không đâu! Nghe tôi… à không, tôi giải !
1)
Nửa đêm, thằng em tôi nhắn tin: “ ơi, ơi.”
Bình thường nó toàn gọi thẳng tên tôi.
Mà cứ gọi “” là tôi biết chắc chẳng có tốt đẹp.
Tôi không thèm trả lời.
Nó gửi ngay một cái bao lì xì.
Tôi giật liền không chớp: “Có ?”
“Nũng nịu một câu nghe thử coi.”
“Biến.”
Nó lại gửi bao lì xì nữa.
Không lấy tiền cũng có thể bàn.
Tôi liền giả giọng ngọt ngào: “Anh ơiii~ có thế~?”
“Tốt lắm, , mai làm em một ngày nhé?”
“Biến + 10086.”
“Tiền sinh hoạt tháng này đưa hết!”
Chi mạnh dữ?
“Thêm điều kiện: em sẽ làm trâu làm ngựa, gọi là , bảo làm là làm.”
“Chốt đơn.”
Hôm sau, thằng em – Tống Nhất Hàng – còn đặc biệt dặn tôi ăn mặc xinh xắn một chút.
Với tinh thần nghề nghiệp là nhận tiền có tâm, tôi còn cẩn thận gội thơm.
Ai ngờ mới được nửa đường đụng ngay người tôi đang thầm — .
Phản ứng tiên tôi là: chạy.
Mà số tôi nhọ, hai người này hình quen nhau. Tôi còn kịp rút lui, nó bá vai tôi, hất hàm khoe:
“ tôi , xinh không?”
Giây phút , tôi muốn vung táng nó một phát quay về làm lại từ .
liếc sang, ánh mắt sâu thẳm: “Em nuôi cá đấy à?”
Tôi căng dây đàn.
Cái hình tượng ngoan thuần khiết mà tôi dày công dựng lên ảnh, phút chốc sụp đổ tan tành.
Tôi run run: “ là… cái …”
Thằng em ngốc vẫn chẳng biết , tưởng người ta đang nói nó, còn vô tư khoác tôi lên khuỷu nó:
“Đừng nói linh tinh, tôi từ tới cuối duy nhất một người.”
Xong. Dứt luôn. Hiểu lầm càng to.
Tôi bèn ghé tai thằng em thầm: “Em , vệ sinh cái.”
Nó cau mày: “Không vừa mới sao?”
Tôi muốn đập vào tường.
Nó còn nói oang oang thể là người vô hình.
hết, nó còn bá vai : “ gặp cùng luôn tiện.”
Hả?
Cái vậy?
đâu mà chung?
Toang . Tất cả là tại cái tật ham tiền tôi. Tối qua nhận lời mà không hỏi rõ lý do tại sao giả làm .
Tôi sắp phát điên mất .
2)
là dự buổi họp lớp tụi nó.
Ai cũng dẫn theo người yêu hoặc vợ/chồng.
có là lẻ loi một mình.
Thằng em tôi đắc ý mức sắp vểnh cả đuôi lên trời: “Ông anh, thật sự một mình hả?”
Tôi cấu mạnh vào bắp Tống Nhất Hàng một cái.
Nó có thể im miệng được không!
Làm ơn đấy!
nhìn tôi, đen đáy nồi: “ chạy theo người khác . Giờ tôi thành một trong những con cá trong hồ cô ta.”
Thằng em tôi vỗ đùi cái đét, cười đáng tẩn: “Vãi nồi, không ngờ hoa khôi nam khoa mình mà cũng có ngày làm cá dự bị. Là tiên nữ phương nào thế, tôi muốn gặp thử quá !”
Cảm ơn lời mời. Cô ấy đây, đang đứng ngay cậu .
Tôi co rúm người lại con chim cút.
Cố gắng giảm độ tồn tại mình xuống âm.
Mà còn rảnh tới mức tiếp tục trò : “Cậu cũng biết cô ấy đấy.”
Vãi… vãi cả linh hồn.
Đừng nói là định gọi tên tôi tại chỗ luôn nhé???
Tôi hồi hộp mức tim muốn nhảy ngoài.
Thằng em tôi não thiếu dây: “Không lẽ là hoa khôi hồi á?”
May quá, óc nó ngu thật.
liên hệ tôi.
hờ hững: “Tối qua còn gửi sticker chúc ngủ ngon. Vậy mà sáng thành người khác .”
Tôi bắt đổ mồ hôi lạnh.
Thằng em tôi phẫn nộ: “Vô lý thật sự!”
“Vô lý hơn nữa là còn để tôi bắt gặp.”
“Đúng là hiện trường vụ án!”
“ tôi còn ngọt ngào tình tứ với thằng khác có xảy .”
Tôi vội hất nó : “Cái này là giết người không dao .”
cười khẩy: “Lỗi tôi.” Giọng nghe chẳng vui vẻ .
Tôi sắp phát điên.
Hai người này đúng là lên sân khấu diễn tấu hài mà không rủ tôi một câu.
Thằng em tôi thở dài, cụng ly với anh ta: “Đừng buồn, điều kiện ông vậy, thiếu .”