Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Một lúc , tấm rèm vén , Tương Vương .
Lờ mờ có thấy được người tới dáng người thẳng tắp, phong thái tuấn lãng, khí thế bất phàm.
Mạnh Đình Lan nhẹ nhàng hạ quạt xuống, lớn mật nhìn thẳng hắn.
Hai gò má nàng ta nhanh chóng ửng đỏ, lộ ra dáng vẻ e thẹn của một thiếu nữ.
Tương Vương dừng bước bên , không vội vàng bước .
Mạnh Đình Lan hạ thấp dáng vẻ kiêu kỳ, tìm góc độ đẹp nhất, lộ ra vòng nhỏ nhắn, uyển chuyển cúi người với hắn.
“Vương .”
Ta không khác hơn là hành lễ theo.
Tương Vương nàng ta thu hút, ánh nhìn phía chúng ta, thoáng qua tia kinh ngạc.
“Quả nhiên hắn vòng của ta mê hoặc !”
hạ giọng xuống rất thấp vẫn không giấu nổi niềm phấn khích.
Tương Vương sải bước tiến , nụ cười như gió xuân dịu dàng.
Mạnh Đình Lan cúi đầu, giả vờ thẹn thùng e ấp.
không ngờ, Tương Vương không nhìn tới thẹn thùng kia.
Hắn bước thẳng qua trước nàng ta, kích động nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.
“Cuối cùng bản vương cũng tìm được nàng !”
Mạnh Đình Lan c.h.ế.t sững tại chỗ, sắc tái nhợt, nói năng lộn xộn.
“Vương , có phải người nhìn nhầm không? của ta mới là nhỏ nhất, nàng ta nàng ta chỉ là một con béo…”
7
Chính ta cũng không ngờ tới, người nam mình cứu ngày hôm đó chính là Tương Vương điện hạ.
Vậy thì chẳng phải đứa trẻ bụng ta mang huyết mạch của Tương Vương sao?
Bề , ta giả vờ kinh ngạc mức không thốt nên , đứng chôn chân tại chỗ.
lòng dâng ngàn vạn suy tính.
Tương Vương nắm lấy tay ta, nghe thấy của Mạnh Đình Lan, lập tức nhíu mày, giọng nói lạnh thêm ba phần.
“Con người sao có chỉ nhìn vẻ bề ? Ngươi là đích nữ của Thượng , xuất thân cao quý, vậy mà ăn nói thô tục, tầm nhìn hạn hẹp, quả thực khiến người ta thất vọng.”
Mạnh Đình Lan một tràng trách móc của hắn cho ngơ ngác.
“Ta… ta khiến Vương thất? Ta chỉ là nghe nói Vương …”
Nàng ta đưa tay muốn kéo Tương Vương, cố ý muốn nắm lấy tay hắn sờ thử vòng của mình.
Tương Vương lùi hai bước, đứng sang bên cạnh ta.
Từ trước nay Mạnh Đình Lan vốn luôn tự cao tự đại, lập tức nhìn phía ta, bùng lửa giận.
Nàng ta giơ tay, giọng nói sắc lạnh the thé: “Nhất định là tiện ngươi giở trò!”
cái tát ấy không giáng xuống ta.
Tương Vương che chắn trước ta, nắm chặt cổ tay nàng ta, bực bội đẩy nàng ta trở .
Cái đẩy ấy vốn không mạnh thân Mạnh Đình Lan quá yếu ớt, cả người va khung giường, ngã nhào xuống đất, bất tỉnh.
Tương Vương kiểm tra hơi thở của nàng ta, thở phào nhẹ nhõm.
“Chẳng lẽ của nàng có bệnh người sao?”
Ta kể chuyện vì hắn vòng thon nhỏ mà liều mạng theo đuổi sự gầy yếu.
vì không rõ ý tứ của Tương Vương, ta cũng không cơ hội mà tố cáo những Mạnh Đình Lan với ta.
Dù sao, cho dù ta có trở thành thông phòng của Vương thì vẫn phải sống dưới sự chèn ép của Mạnh Đình Lan.
Tương Vương nghe xong thì khẽ nhíu mày, toàn là nghi hoặc, tặc lưỡi một tiếng.
“Trên đời có nữ ngu ngốc thế sao?”
Ta không trả .
Ai mà biết có phải hắn kiểu người ngốc nghếch không?
Căn phòng chìm yên lặng.
Tương Vương ngước nhìn ta, trầm mặc hồi lâu, đó nắm tay khẽ ho một tiếng.
“Đó chỉ là đồn thất thiệt. Khi ta uống rượu với Duệ Vương, ta nói ta người thiện lương, quyết đoán. Còn chuyện nhỏ, chỉ là bông đùa lúc say rượu. Dù mảnh mai hay đẫy đà, ta đều thấy tốt cả.”
khiến ta có chút ngẩn ngơ, nhất thời không chú ý sắc của hắn, chỉ vô thức đáp một tiếng “Vâng”.
Câu chuyện Tương Vương yêu vòng nhỏ lan truyền khắp kinh thành, t đoán rằng không không liên quan Duệ Vương.
“Thật ra ngày hôm đó, bản vương sai người âm thầm tìm nàng rất lâu.”
Lúc , ta mới ngẩng đầu nhìn hắn: “Bảng cáo thị thương giàu có tìm con gái…?”
“Là ta.”
Hắn giải : “Ta sợ nếu nói là tìm ân cứu mạng, sẽ tổn hại thanh danh của nàng.”
Hắn quả thực suy nghĩ chu toàn.
ta vốn không có thân phận tốt đẹp , chẳng qua chỉ là nô tỳ, thân phận khống chế tay Mạnh ”
“Phải , vẫn chưa biết nàng tên ?”
“Nô tỳ tên Ngân Hoàn, là nha hoàn hồi môn của .”
Ta cúi đầu đáp, giữ đúng bổn phận.
Tương Vương không nói thêm với ta, đột nhiên đưa tay cởi áo , ta theo bản năng lùi phía nửa bước.
Hắn lạnh lùng liếc ta một cái, đó ném áo người Mạnh Đình Lan, tránh để da thịt chạm nàng ta, bế nàng ta đặt giường.
“Hôn sự là do phụ hoàng ban, không phải ta mong muốn. Chờ thêm một hai năm, ta sẽ cùng nàng ta thương nghị hòa ly.”
của hắn nghĩ là, trước khi hòa ly, sẽ không chạm Mạnh Đình Lan sao?
Nếu biết được ý định của hắn, chẳng phải sẽ tức giận phát điên sao?
Không biết từ lúc nào, Tương Vương đi tới trước ta.
Hắn nghiêng người tới gần, rũ xuống, giọng nói thấp hẳn đi.
“Nàng không phải là nha hoàn thông phòng sao? Vậy vừa bản vương cởi áo, tại sao nàng lùi phía nửa bước?”