Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
19.
“Chị, dạo chị có phải đang yêu đương không?” Vừa bước , em tôi nhìn tôi từ xuống dưới.
“Không có.”
“Tsk tsk, xịt nước , trang điểm, lại uốn tóc nữa.”
Mặt tôi hơi nóng lên: “Tìm việc, đi phỏng vấn.”
Nó khoanh tay dựa nghiêng tủ lạnh: “Xí, ai mà tin nổi, son môi của chị bị lem kìa!”
Tôi vô thức đưa tay lên chạm môi.
“Đùa đấy, chị có thoa son đâu!”
Tôi càng thêm xấu hổ.
Một lát , em tôi nhắn tin cho tôi: [Chị, che dấu vết cổ đi, đừng để mẹ nhìn .]
Tôi vừa tức vừa ngượng, chụp màn hình tin nhắn cho Chu Minh Uyên.
[Chu Minh Uyên! Lần anh thử chỗ đó nữa xem!]
[Được thôi.]
[?]
[Hứa Trạch chắc là tập vẫn ít lắm, để tôi giao thêm cho nó.]
mười hai giờ đêm, em tôi than khóc:
“Thầy Chu điên rồi, lại giao thêm một đề , em tìm mạng cũng không có đáp án! Chị, gia sư lần trước chị quen có thể giúp được không?”
“…”
“Em không làm xong nổi!” Nó cho tôi một bao lì xì: “Hỏi giúp em đi mà?”
Tôi che mặt.
tin nhắn cho Chu Minh Uyên.
[Anh có đáp án của bộ đề đó không?]
Vài giây , anh lập tức chuyển tiếp.
Tôi cho em . Nó như con cá mắc cạn gặp được nước, cảm động mức sắp khóc:
“Chị, em biết ngay chị thương em nhất mà!
“Chị vẫn là tuyệt nhất!”
20.
“Chị, dạo chị đổi nước à? Sao em cứ mùi quen quen?” Vừa tan , em tôi dí sát tôi ngửi ngửi: “Rất quen, nhưng em không nhớ ngửi ở đâu.”
Tôi đẩy nó , lấp liếm: “Mùi bánh nướng thôi, chị vừa xuống nhà ăn bánh nướng.”
Nó nhíu mày: “Không đúng.”
Một lúc , nó chợt nhớ . Nó đẩy phòng tôi : “Chị, tại sao người chị lại có mùi nước của thầy Chu?”
“Hả? Không có đâu, chắc em ngửi nhầm rồi.”
“Chị, không lẽ… chị thích thầy Chu à?” Nó tức giận nhìn tôi: “Thầy ấy có vị thê rồi đấy!”
“Không, không có chuyện đó đâu, chị có thích ai cũng không thể thích anh ta.” Tôi vội giấu điện thoại đang gọi dở lưng.
Em tôi ép tôi thề, không được làm người thứ ba.
“Chị không làm, không làm, không làm!”
“ chị nói chị không thích thầy Chu đi!”
Tôi len lén cúp điện thoại: “Chị không thích thầy Chu.”
Em tôi vẫn nhìn quanh phòng tôi đầy nghi ngờ, rồi mới chịu rời đi: “Chị, bao giờ chị dẫn anh rể cho em xem mặt?”
“Rồi, rồi, sẽ có thôi.”
21.
Lúc tôi đi hàng, quên mất điện thoại bàn ăn.
Không ngờ Chu Minh Uyên lại gọi .
Hứa Trạch nhìn chằm chằm cái tên “Chồng yêu” trong danh bạ, do dự một lúc, cuối cùng không nhịn nổi tò mò mà bắt máy.
“Bảo bối, em có thích món đồ chơi nhỏ tôi cho em không?”
Em tôi đơ người, giọng nói nghe quen quá? Nó hết can đảm, thử thăm dò: “Thầy, thầy Chu?”
“… Chị em đâu?”
“Chị ấy đi hàng rồi…” Em tôi hoảng sợ, đầu óc rối tung: “Thầy Chu… chị em… có bạn rồi, mong thầy đừng chen giữa họ.”
Chu Minh Uyên đột nhiên thú vị: “Thế em có thích anh rể mình không? Hay em tôi làm anh rể thì sao? Tôi thực sự thích chị em đấy.”
“Không được!” Em tôi lập tức nghĩ đống tập chưa làm xong: “Không! Tuyệt đối không! Thầy Chu, thầy bỏ ý nghĩ đó đi!”
một hồi xin lỗi rối rít, em tôi vội vàng cúp máy.
Tim nó đập loạn xạ. Cảm giác như mình vừa bị một con dã thú truy đuổi .
22.
Hôm nay là sinh nhật tôi. Chu Minh Uyên đặt tiệc tại một nhà hàng với mức giá bình 1.500 tệ/người.
Anh ấy xin nghỉ phép và là người đầu tiên có mặt tại nhà hàng.
Em tôi là người muộn nhất. Vừa đẩy bước , người đầu tiên nó nhìn chính là thầy chủ nhiệm.
“Xin lỗi, em đi nhầm phòng.”
Em tôi toát mồ hôi lạnh, lập tức quay người chạy ngoài. Dù sao nó cũng vừa xin nghỉ với lý do đau bụng mới được phép rời trường sớm.
Vì thầy chủ nhiệm chưa từng duyệt bất kỳ đơn xin nghỉ phép nào.
Nó ngước nhìn lại số phòng: 609, không sai mà.
Do dự mãi, nó hết can đảm đẩy lần nữa. Nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Chu Minh Uyên, nó lại chùn bước.
“Xin lỗi, nhầm phòng rồi.”
Cứ như lặp đi lặp lại ba lần.
Cuối cùng, nó sụp đổ.
tôi cười: “Thầy Chu, để thầy chê cười rồi, thằng nhóc nhà tôi hơi ngốc.”
Mẹ tôi cũng cười: “Đúng , hành đần người rồi.”
Chu Minh Uyên nhấp một ngụm trà: “Không thể trách nó được, dù sao cũng là tôi dạy mà.”
Tôi ôm trán bất lực.
Em tôi run rẩy nhìn tôi: “Chị, nói gì đi chứ! Tại sao anh ta lại ở đây!”
“Ây da, sao lại vô lễ thế? Thầy Chu là anh rể tương lai của con đấy, mau lại chào hỏi đi.” tôi vẫy tay gọi nó.
Em tôi đeo cặp sách to đùng, mặt đầy vẻ kinh hãi.
“Ba mẹ… biết rồi?”
Chúng tôi đồng loạt gật đầu. Vài giây , mặt nó lộ rõ vẻ chán chường tột độ.
“Vui lắm đúng không? Mọi người?” Nó suy sụp hoàn toàn: “Ai cũng được, tại sao lại là anh ta?”
Chu Minh Uyên đặt ly trà xuống: “Để giúp em hành tốt hơn thôi.”
“Chị, sao chị không đùa c.h.ế.t em luôn đi?” Nó quăng cặp lên ghế, phẫn nộ nói: “Em nghi ngờ rồi mà! Hôm nay sao anh ta tốt bụng , lại không giao tập nhà!”
“Được rồi, mọi người vui là được!”
mẹ tôi vừa cười vừa trách mắng Hứa Trạch : “Con nổi giận với anh rể làm gì? Mau gọi anh rể đi nào.”
23.
Năm cuối cấp sắp kết thúc, hầu hết sinh xin được các trường đại nước ngoài. Có người chờ kết quả xét tuyển giảm điểm của Thanh , Bắc Đại.
Nhờ thư giới thiệu của Chu Minh Uyên, em tôi cũng nhận được offer từ Stanford.
Trường Nhất mời một giáo viên quốc tế hướng dẫn lớp bồi dưỡng thi Olympic Vật Lý.
Trong nhóm chat.
Bạn cùng lớp: “Hứa Trạch , sao cậu lưu tên thầy Chu thành ‘anh rể’ ? Thầy ấy có vị thê mà.”
Em tôi chậm rãi nhắn lại: “Có khi nào… thầy ấy chính là anh rể của tôi không?”
Nó đăng một WeChat. Ảnh là bóng lưng của thầy Chu.
[Có một ông anh rể đẹp thế , mấy giờ mới nhà đây? :)]
nhóm chat nổ tung.
Bạn cùng lớp: “Tôi khỏi luôn!”
“Nhà nhường cho anh rể đi!”
“Quả nhiên là ‘một ngày làm thầy, đời làm anh rể’!”
Chu Minh Uyên đăng, nhẹ nhàng thả một like.
nhóm chat câm nín.
Bên cạnh tôi, ai đó nhẹ nhàng nắm tay tôi, khẽ lên:
“Không cũng tốt. Chúng ta làm chuyện của chúng ta đi.”
(The end).