Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            
                                                            
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13
Đến Tây Bắc, chúng tôi vừa đi vừa dừng.
Leo núi tuyết hùng vĩ, cưỡi lạc đà giữa sa mạc mênh mông.
Tối trước khi trở về, chúng tôi tham gia lễ hội lửa trại của người dân địa phương dưới chân dãy Altai.
Ánh lửa cam đỏ hắt lên gương mặt ngẩn ngơ của Thẩm Tuấn.
Chuyến đi này với anh giống như một giấc mộng cổ tích – ngắn ngủi mà đẹp đẽ.
Anh như thoát khỏi đầm lầy tối tăm, lần đầu tiên thấy được ánh mặt trời, hít một hơi đầy lồng ngực thứ không khí mang mùi của thiên nhiên rộng lớn.
Xung quanh là bạn bè sống động, người yêu bên cạnh.
Rõ ràng là tượng thường nhật, nhưng với anh lại như bước vào một thế giới khác.
Người ta nói, ở nơi đất trời rộng lớn, không thể sinh ra tình yêu nhỏ hẹp.
Không biết lúc ấy trong lòng anh đang gì?
Có người đề nghị chơi trò “thật hay thử thách”.
Trò cũ rích, nhưng không từ chối.
Thẩm Tuấn cũng nhận ra ý đồ của bạn bè, cười bất đắc dĩ, ánh mắt lại thấp thoáng ánh nước.
Khi chai rượu quay trúng anh, Cố Nhiên – cây hài trong nhóm – cười hì hì:
“Tuấn ca, thật lòng hay thử thách?”
vòng trước thử thách cũng bị trêu tơi tả.
Thẩm Tuấn không do dự “thật lòng”.
“Câu hỏi nè – cả này anh yêu nhất?”
Mọi người đều phá lên cười, háo hức chờ xem trò vui.
Chỉ mình tôi thấy mặt anh tái đi rõ rệt – chắc hẳn là nhớ đến lời hứa năm xưa với Thẩm Nam.
Anh không biết phải trả lời sao.
Không khí bỗng chốc ngưng đọng.
Tôi bước ra, giả vờ giận dỗi:
“Gì vậy, các người đang nạt tôi hả?”
“Câu hỏi này dễ thế còn gì – cả người mà chẳng yêu cha mẹ nhất, các người đang muốn thấy vợ tôi cãi nhau không!”
Lời vừa dứt, mọi người đều cười xòa giơ tay đầu hàng:
“Được rồi được rồi, chịu thua vợ nhà này.”
“Thôi bỏ câu hỏi này đi nhé Tuấn ca!”
Thẩm Tuấn ngẩn người nhìn tôi, ánh mắt đầy phức tạp rồi dần dịu lại, trong mắt tràn ra thứ tình cảm khiến người ta ngạt thở.
Anh vòng tay lấy vai tôi, dịu dàng:
“Ba mẹ từng dạy tôi, người bạn là người duy nhất phải được đặt ở vị trí đầu tiên.”
“Cho nên, người tôi yêu nhất này – là vợ tôi, A .”
Tiếng cười trêu chọc vang lên rôm rả.
Tôi cúi đầu đỏ mặt, vừa hay thấy điện thoại của anh dưới lớp áo khoác vẫn đang sáng tên người gọi.
Tôi khẽ nhếch môi.
Có vẻ – bên kia đã sắp không chịu nổi nữa rồi.
14
Trên đường về nhà, tôi lơ đãng nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đang theo sau.
Lái xe là Thẩm Nam, bên cạnh là một gương mặt cũng không xa lạ.
Thẩm Tuấn mải lái xe, không hề hay biết.
Tôi cũng không nhắc nhở – chỉ thấy buồn cười, chẳng lẽ Thẩm Nam gắn định vị lên xe hoặc điện thoại của anh, bám theo sát sao từng phút một?
Cô ta thật … quá rảnh.
Về đến nhà, tôi cố ý đứng ở vị trí dễ thấy rồi bụng khẽ khàng nôn khan.
Thẩm Tuấn lập chạy tới đỡ tôi, mặt đầy lo lắng:
“Sao vậy, em không khỏe à?”
Tôi bụng, mặt mày ửng hồng:
“Chắc do đi đường nhiều quá, hơi mệt một chút…”
Nhưng trong mắt Thẩm Nam – tượng này chẳng khác gì một cặp vợ đang hân hoan chào đón đứa con đầu lòng.
Một khung đẹp đẽ đến mức khiến cô ta phát điên.
Nó có nghĩa là: Thẩm Tuấn đã phản bội lời hứa.
Ngọn lửa ghen tuông méo mó và hận thù đã nuốt trọn lý trí của cô ta.
Khi chúng tôi nhận ra thì chiếc xe kia đang lao thẳng về phía mình, gương mặt Thẩm Nam vặn vẹo đầy oán độc.
vào lúc hiểm nghèo, tôi đẩy Thẩm Tuấn ra.
Tiếng thét kinh hoàng của phụ nữ và gương mặt trắng bệch của Thẩm Tuấn là thứ cuối cùng tôi thấy trước khi “mất ý thức” mà ngã xuống đất.
Đương nhiên – tất cả chỉ là diễn.
Chiếc xe chỉ sượt qua người tôi, đâm vào xe Thẩm Tuấn.
Tôi lợi dụng góc chết thị giác và ngã ra theo hướng “bị tông trúng”.
Thậm chí còn cắn răng… đập đầu nhẹ một phát cho giống thật.
Trong lúc “bất tỉnh”, tôi nghe được không ít điều hay ho.
Lúc tôi “tỉnh lại” trên giường bệnh – căn phòng ồn ào hỗn loạn.
Thẩm Nam đã vứt mặt nạ đáng , mắt đầy độc ý.
Thẩm Tuấn thì như mất hồn, ngồi bệch trong góc, ánh mắt trống rỗng.
Tôi đảo mắt nhìn quanh, và bất ngờ dừng lại.
Ngồi ở góc phòng – là người tôi từng tin tưởng nhất, người bạn thân đã chia sẻ mọi chuyện cùng tôi – Lan.
Ánh mắt cô ta tránh né, gượng cười:
“ , cậu tỉnh rồi à?”
Thẩm Tuấn lập ngẩng lên, theo bản năng muốn nắm tay tôi nhưng lại chần chừ rút về.
Ánh mắt rối loạn, thấp thỏm và ngờ vực.
“…A , em biết từ trước rồi không?”
“Em hận anh, muốn trả thù anh, không?”
15
Tôi nhìn chằm chằm Thẩm Tuấn, rồi bất ngờ bật cười:
“Thẩm Tuấn, tôi là hận. Nhưng người tôi hận là cô ta!”
Tôi chỉ thẳng vào Thẩm Nam, nói bỗng bùng nổ:
“Anh có biết tôi yêu anh từ khi nào không?
Năm đó tôi từng đến Tô thị, khi ngang qua trường học của anh thì thấy một cậu nam sinh cởi áo đồng phục, bế chú mèo con bị xe cán gãy chân lên lòng mà ánh mắt tràn đầy xót . Dưới nắng, anh ấy đẹp đến mức như một thiên thần, và từ khoảnh khắc đó, tôi không giờ quên được khuôn mặt đó.”
“Sau nhiều năm gặp lại, tôi cho rằng đó là sắp đặt của số phận.
Anh tỏ tình với tôi hôm đó, anh biết tôi vui đến mức nào không?”
Thẩm Tuấn sững lại, ánh mắt khẽ rung động.
Tôi đột ngột nâng cao :
“Thẩm Tuấn! Khi đó tôi đã , một người đẹp đẽ như vậy đáng ra phải được đứng giữa ánh nắng, có người thân, có bạn bè, có người yêu – sống một bình yên và hạnh phúc.
Thế mà Thẩm Nam đã làm gì với anh?”
“Cô ta kéo anh xuống địa ngục, vấy bẩn anh, kiểm soát thân thể anh, thao túng linh hồn anh.
Cô ta biến anh thành con rối chỉ thuộc về mình.
Dựa vào đâu? Cô ta lấy quyền gì để hủy hoại chàng của tôi?!”
“Anh có biết tôi đã đau đớn thế nào khi tưởng tượng ra anh mất đi người thân, bị bạn bè xa lánh? Tôi hận cô ta đến tận xương tủy!”
Thẩm Nam lập mất khống chế, lao tới:
“Chỉ cần tôi và anh ấy có nhau là đủ! Mày dám nói vậy à? mày mới là kẻ muốn cướp anh tao – đồ đáng chết!”
Cô ta định giơ tay tát tôi, nhưng bị Thẩm Tuấn lạnh lùng hất ngã xuống đất.
“Đủ rồi!”
Thẩm Nam ngỡ ngàng: “Anh…?”
Nhưng Thẩm Tuấn không nhìn cô ta lấy một cái, quai hàm siết chặt, cả người cứng đờ.
Tôi nhìn anh, bật cười – mà nước mắt thì không ngừng rơi.
“Anh nói tôi muốn trả thù anh? Sai rồi, tôi muốn cứu anh.”
“Tôi muốn kéo anh ra khỏi vực sâu, muốn anh hạnh phúc.”
“Lúc Thẩm Nam lao xe tới, phản ứng đầu tiên của tôi là đẩy anh ra.
Anh không biết đâu – tôi yêu anh đến nhường nào.”
Tôi lôi từ túi ra quyển sổ anh chưa từng được xem.
“Đây là nhật ký chuẩn bị kết hôn của tôi. Trong này là tất cả những điều tôi muốn nói với anh. Tôi khi anh yêu tôi, chúng ta sẽ cùng nhìn lại những kỷ niệm này.”
“Nhưng Thẩm Tuấn, anh không tin tôi, anh cũng không cần tình yêu của tôi.”
Tôi quay sang nhìn Lan – người đang há hốc kinh ngạc.
“Hôm đó cậu thích Hứa Dự, tôi lập giúp cậu tác hợp.”
“Cậu là bạn thân nhất tôi từng có.
Nhưng cậu đã làm gì với tôi?”
“Cậu nói tôi nạt cậu, nói tôi chia rẽ anh em chúng tôi, còn đi nói với ba mẹ rằng con gái không cần được chia tài sản.
Cậu khiến nhà tôi náo loạn, sau đó lại lên mạng bịa đặt rằng tôi ép em chia tay với cậu.
Tôi đã tha thứ cho cậu… tôi từng đối xử tệ với cậu sao?
Vậy tại sao cậu lại hết lần này đến lần khác phản bội lòng tin của tôi?”
Lan hoảng loạn:
“Tớ chỉ nói thật! Là cậu mới đáng sợ, biết cậu sẽ làm gì với chứ?!”
Tôi cười khẩy, mở đoạn chat trên điện thoại ra:
“Thẩm Tuấn, anh có thể tự xem tôi và cô ta đã nói gì.
Nếu tôi thực muốn hủy hoại anh, tôi đã thu thập chứng cứ và tung hê mọi chuyện từ lâu.”
“Nhưng tôi vẫn nhẫn nhịn, cho anh – bởi vì tôi thật lòng yêu anh.”
Trong đoạn tin nhắn, tôi luôn tỏ ra yếu đuối, chỉ biết than thở vì yêu.
Lan thì đóng vai người bạn tốt, luôn khuyên tôi hãy trả thù.
Còn tôi – mỗi lần đều lấy lý do “vì yêu” để từ chối.
Thẩm Tuấn nhìn đến ngơ ngác, ánh mắt dần lộ ra vẻ xúc động và áy náy.
“A … xin lỗi em…”
Tôi hất tay anh khi anh định lau nước mắt cho tôi, quay đầu đi, nở một nụ cười đầy chua xót:
“Thôi, dù sao anh cũng chẳng tin tôi.”
“Thẩm Tuấn, là tôi tự cho mình cái quyền cứu anh khỏi bóng tối – là lỗi của tôi.
Anh đi đi.”
Anh run run chặt quyển sổ, nước mắt đầu rơi xuống từng giọt to nặng.
Như thể mọi uất ức suốt năm qua cuối cùng cũng tìm được nơi trút ra.
“A , xin lỗi… là anh sai rồi…”
“Cho anh một cơ hội, chúng ta làm lại, được không?”
Thẩm Nam hét lớn điên cuồng, bị vệ lôi ra ngoài.
Phòng bệnh nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
Tôi nằm nghiêng quay mặt vào cửa sổ, bóng mình in rõ trên kính.
Không hề có nét đau nào – chỉ có bình thản của một kẻ chiến thắng.
16
Mẹ tôi lại lên khuyên nhủ, điệu đầu mang theo bất mãn:
“Thẩm Tuấn đã đến tìm con lần rồi, vậy mà con không chịu gặp lấy một lần. Có gì mà không thể nói chuyện đàng hoàng chứ?”
Tôi liếc một cái, chậm rãi đáp:
“Lỡ như anh ta ngoại tình thì sao?”
nghẹn họng, nhưng vẫn kiên nhẫn khuyên :
“Đàn ông thì không trăng hoa? Ở giới nhà giàu, chuyện thế này có gì lạ đâu. Ít ra Thẩm Tuấn còn chịu cúi đầu xin lỗi, con còn muốn gì nữa? Cho người ta cái bậc thang, bên đều vui vẻ là xong.”
Tôi bật cười lạnh.
bất hợp tác của tôi cuối cùng cũng khiến giận.
“Con còn muốn gây chuyện đến giờ? Cổ phần cũng chia cho con rồi, vài công ty cũng giao cho con quản, con còn chưa vừa lòng à?”
“Con đã được hưởng cuộc sống đủ đầy từ nhà chúng ta, thì chuyện liên hôn cũng là nghĩa vụ và trách nhiệm. Tốt nhất đừng quên vị trí của mình.”
Tôi chẳng mảy may dao động, chỉ nhàn nhạt liếc :
“Yên tâm, con còn coi trọng cuộc hôn nhân này hơn cả người.”
“Lần sau anh ta đến nữa, mẹ cứ là con khóc lóc cả ngày, không ăn không uống, để anh ta lên thẳng gặp con luôn.”
Mẹ tôi nghẹn lời, lẩm bẩm rồi rời khỏi phòng.
Tôi nhìn bóng lưng , nhếch môi cười giễu.
Chỉ mong đến lúc biết cha tôi ngoại tình năm, cũng giữ được cái thái độ bình thản này.
năm trước, tôi từng ngây thơ mình được sống trong một gia đình hạnh phúc.
Gia đình giàu có, cha mẹ yêu , anh em hòa thuận.
Vì thế tôi luôn nỗ lực, mong được vào công ty để chia sẻ gánh nặng với cha.
Nhưng ông luôn viện đủ lý do để từ chối, tôi cứ ở nhà làm công chúa là được rồi.
Lan đã xé toạc lớp vỏ bọc long lanh ấy, để tôi thấy bên trong chỉ là mục ruỗng và dối trá.
Đứa em từng tôn trọng và ngưỡng mộ tôi, khi say rượu lại vênh váo nói tôi đừng mong được chia bất cứ tài sản nào.
Mọi thứ sụp đổ sau một đêm.
Cha mẹ từng cưng chiều tôi bỗng đổi mặt như trở bàn tay:
“Con gái thì cần gì vào công ty, ngoan ngoãn kết hôn là được rồi.”
Thì ra, đó mới là “giá trị” của tôi trong mắt .
Tất cả những người tôi từng tin tưởng đều quay lưng phản bội.
Khuôn mặt dịu dàng ngày xưa của giờ chỉ là những ác quỷ bám riết trong mộng mị.
Tôi không cho phép bọn giẫm lên máu và nước mắt của tôi để tiếp tục diễn trò “gia đình hạnh phúc”.
Thế nên tôi trở thành một thợ săn kiên nhẫn, ngày qua ngày chờ con mồi lộ sơ hở.
Tôi tra ra cha ngoại tình nhiều năm, thậm chí có không chỉ một đứa con riêng.
Tôi còn bày mưu để em tôi – trong cơn say – lên giường với tiểu tam của cha.
Tôi vừa đánh vừa xoa cả bên, cuối cùng cũng ép phải chia cho tôi một phần cổ phần và vài công ty con.
Đó là phí bịt miệng – để duy trì cái vỏ hòa thuận cho nội bộ và cho dư luận bên ngoài.
Đổi lại, mẹ tôi bị che mắt, Lan bị bỏ rơi và còn vướng nợ nần.
Chúng tôi vẫn phải đóng giả làm một gia đình hòa thuận – ít nhất là trước mặt người ngoài.
Tất nhiên, tất cả chỉ là tạm thời.
Ban đầu tôi tính sẽ xem xét tình hình sau khi liên hôn với Thẩm Tuấn để khuấy nước đục lên mà kiếm lợi.
Không ngờ lại có được phần “quà bất ngờ” thế này.
Tôi có thể giả vờ không biết chuyện anh ta với Thẩm Nam trong quá khứ, nhưng vết đó luôn là một mối họa âm ỉ.
Một lời nói dối, như cái gai cắm vào tim anh – thỉnh thoảng lại nhói lên để nhắc rằng nó vẫn ở đó.
Thẩm Tuấn sẽ day dứt, sẽ đối xử tốt với tôi. Nhưng càng áy náy thì càng giác.
Tình yêu như thế – cách một lớp màn – sẽ nhanh chóng trở nên biến dạng.
Muốn phá vỡ cục diện, phải nhổ tận gốc.
Tôi nhất định phải làm một trận lớn với Thẩm Tuấn, để anh ta hiểu rõ lập trường của tôi, xé toạc lớp sương mù quá khứ kia.
Tôi sẽ nói với anh rằng – tất cả là do Thẩm Nam dụ dỗ một cậu còn non nớt, là cô ta đưa mọi thứ đi chệch hướng.
Thẩm Tuấn là nạn nhân.
Anh ấy ngây thơ, anh ấy đáng , anh ấy vô tội!
Tôi đã giúp anh nhận ra điểm mờ trong cái chết của mẹ, trao cho anh lý do đáng để cắt đứt với Thẩm Nam.
Chưa đủ. Tôi còn đưa Lan ra làm “vật tế”, khiến anh buông bỏ đề phòng với tôi.
Này nhé – đến cả người từng đâm sau lưng tôi, tôi còn có thể tha thứ và cho thêm một cơ hội.
Vậy thì – một người tôi yêu sâu đậm như anh – sao tôi lại để tâm đến quá khứ cơ chứ?
Tôi cố ý hóa thân thành kẻ si tình ngốc nghếch – yêu mù quáng đến mức có thể dung tất cả.
Tôi còn tận tay chuẩn bị luôn cho anh lý do để tha thứ mình.
Thẩm Tuấn sao có thể không cảm động?
Giờ tôi chỉ cần cho anh thêm thời gian, để anh nhai lại từng lời tôi nói, nhớ lại tất cả những gì tôi đã làm vì anh.
Rồi anh sẽ so sánh – giữa tôi, một người dịu dàng, dung – và Thẩm Nam, một kẻ điên cuồng, méo mó.
Cán cân trong lòng anh cuối cùng cũng sẽ nghiêng hẳn – và đưa ra lựa đắn.
17
Hôm sau, Thẩm Tuấn lại đến.
Lần này, tôi xông thẳng ra, vừa đấm vừa khóc:
“Em đã thử rồi… nhưng em vẫn không buông bỏ được anh, tại sao vậy chứ?!”
anh run run, như thể vừa giành lại được báu vật, chặt lấy tôi:
“Đừng bỏ rơi anh, A … cầu xin em đấy.”
“Cảm ơn em đã giúp anh nhận ra lòng mình. Hóa ra anh đã yêu em từ lâu rồi.”
“Chúng ta đầu lại từ đầu nhé, được không?”
Mọi khoảng cách, nghi kỵ đều tan biến trong khoảnh khắc ấy.
Trận kéo co này, vạch đích cuối cùng đã nghiêng hẳn về phía tôi, không chút suspense.
Tôi giấu đi tia tính toán lóe lên trong mắt, òa khóc trong vòng tay anh, tựa như vui sướng đến bật khóc:
“Được, chúng ta đầu lại.”
Còn Thẩm Nam?
Thẩm Tuấn nói sẽ đưa cô ta ra nước ngoài, không để cô ta xen vào giữa chúng tôi nữa.
Tôi chẳng hề tỏ ra vui vẻ, chỉ nhẹ nhàng thở dài:
“Thôi, chuyện qua rồi, dẫu sao cô ấy cũng là người thân của anh, để cô ấy ở lại trong nước đi.”
“Em biết một viện điều dưỡng riêng tư, điều kiện tốt, để cô ấy tĩnh dưỡng ở đó thế nào?”
Thẩm Tuấn rõ ràng thở phào, nhưng vẫn làm bộ bất đắc dĩ, véo nhẹ má tôi:
“Em lúc nào cũng quá tốt bụng.”
Tôi chỉ cười, không nói gì.
Sau khi làm thủ tục nhập viện cho Thẩm Nam xong, y tá phụ trách tiễn chúng tôi ra tận cửa:
“ người cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cô Thẩm thật tốt.”
Thẩm Tuấn không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ lịch gật đầu:
“Phiền cô rồi.”
Tôi mỉm cười dịu dàng.
Chắc chắn anh không thể ngờ — người phụ nữ đang đứng trước mặt anh đây là Chu Nguyệt — cô gái từng bị Thẩm Nam sỉ nhục, hủy hoại nhan sắc, bị ép phải bỏ học.
Chuyện “chàng cởi áo cứu mèo” là chuyện của Chu Nguyệt chứ không phải tôi.
Dù sao thì tôi chưa từng đến Tô Châu, cũng chẳng thể có ký ức đẹp nào về anh.
Thẩm Nam sẽ phải sống thế nào? Tôi chắc chắn không dễ chịu gì.
Tôi nhẹ gật đầu với cô y tá, rồi theo Thẩm Tuấn rời đi.
Không lâu sau đó, tôi và Thẩm Tuấn đi đăng ký kết hôn.
Không ký hợp đồng tiền hôn nhân.
Trên đường đến cục dân , tôi cố tình hỏi:
“Thẩm Tuấn, anh chắc chắn chứ?”
Quả nhiên, ánh mắt vốn còn chút do dự của anh lập kiên định.
Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, nghiêm túc nói:
“A , đây là lời hứa của anh với em. Anh sẽ mãi yêu em.”
Tôi cảm động đến mức muốn khóc.
Anh tôi vào lòng, dịu dàng an ủi:
“Đừng khóc nữa, khóc xong lát chụp ảnh xấu lắm.”
Tôi anh, khẽ thì thầm:
“Em yêu anh, ông xã.”
Thẩm Tuấn sững lại, sau đó nở nụ cười hiền nhất từ trước đến nay:
“Vợ à, anh cũng yêu em.”
Lần đầu tiên, tôi thấy từ “vợ ” thật dễ nghe đến vậy.
18
tháng sau, chúng tôi tổ chức hôn lễ ngoài trời rất hoành tráng.
lúc buổi lễ diễn ra, bầu trời đang trong xanh bỗng phủ đầy mây đen, như báo hiệu cơn giông sắp tới.
MC phải đẩy nhanh tiến độ. Cuối cùng cũng đến nghi thức tuyên thệ.
MC mỉm cười hỏi Thẩm Tuấn:
“Anh có đồng ý, lấy danh nghĩa người , ở bên cô ấy suốt , mãi mãi yêu , tôn trọng và vệ cô ấy không?”
Thẩm Tuấn mỉm cười dịu dàng, đang định gật đầu, thì một hét vang lên:
“Không đồng ý!”
“Anh ấy chỉ có thể là của tôi!”
Tiếng ồn ào hỗn loạn nổi lên, sắc mặt Thẩm Tuấn tái nhợt.
Tôi quay đầu.
Thẩm Nam gầy như tờ giấy, môi nứt nẻ, cánh tay trơ xương đầy vết bầm tím.
Màn hình lớn của lễ cưới chớp tắt rồi chuyển .
Hình ảnh từng tấm ảnh thân mật của Thẩm Tuấn và Thẩm Nam hiện lên rõ mồn một.
Dưới sân khấu, Thẩm Nam nhìn chằm chằm vào màn hình với ánh mắt cuồng loạn bệnh hoạn:
“Anh từng hứa với em sẽ yêu em cả mà…”
“Anh nuốt lời rồi.”
Nhìn ánh mắt thất vọng của tôi và tiếng xì xào khắp nơi, Thẩm Tuấn giận dữ hét lên, siết chặt cổ Thẩm Nam:
“Đồ điên, cô muốn làm gì?!”
Thẩm Nam bị bóp đến gần nghẹt thở nhưng mắt lại bình thản lạ thường.
Cô ta cười như phát điên:
“Anh gạt em thì chúng ta cùng chết nhé!”
Mắt Thẩm Tuấn trợn to.
Anh muốn đẩy cô ra, nhưng đã quá muộn —
Con dao đâm thẳng vào tim anh.
Máu tươi bắn lên khuôn mặt trắng bệch của Thẩm Nam.
Cô vẫn mỉm cười, nước mắt lặng lẽ trào ra nơi khóe mắt.
“Đừng sợ, anh à… Em đến với anh ngay đây.”
Nói xong, cô ta rạch ngang cổ mình.
Khách khứa gào thét bỏ chạy tán loạn, MC lôi tôi tránh khỏi kẻ điên.
Mưa — cuối cùng cũng đổ xuống.
Tôi như bừng tỉnh, hét thất thanh, vén váy cưới lao đến bên .
Thẩm Tuấn vẫn còn một hơi thở cuối cùng.
Anh cố nhấc cánh tay đẫm máu lên. Tôi nắm lấy tay anh, dịu dàng cúi xuống thì thầm bên tai:
“Bây giờ, người có thể mãi mãi bên nhau dưới địa ngục rồi. Hài lòng chưa?”
Đôi mắt Thẩm Tuấn lập tràn ngập sợ hãi.
Anh run rẩy, muốn đẩy tôi ra, nhưng đã bất lực.
Trong vòng tay tôi, đôi mắt ấy từ từ mất đi tiêu cự.
…
Tôi đứng dậy, bước lên giữa sân khấu, nhặt bó hoa cưới dính máu trên nền đất lạnh.
Ngẩng đầu, nở nụ cười dịu dàng.
Kết thúc.
Màn kịch kết thúc, tôi là người thắng cuộc — vẹn và tuyệt đối.
[ VĂN ]