Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

“Hòa Hi.”

Gia Quý phi xuất hiện.

Dù đã gần bốn mươi nhưng thời gian dường như đã tránh xa bà.

Bà vẫn kiều diễm như một nữ thần chiến tranh không vướng bụi trần, trong đó phảng phất bóng dáng bà năm xưa cùng Hoàng thượng đoạt thiên hạ.

Ánh mắt bà lướt qua khuôn mặt ta, lập tức hiện vẻ không vui.

Ta cúi đầu hành lễ nhưng bà hoàn toàn làm ngơ.

Ta cúi đầu, trong lòng hoảng hốt, nhưng bàn tay Triệu Mặc nắm lấy tay ta, truyền cho ta sự an tâm.

“Đừng nghịch nữa, để phụ hoàng thấy sẽ trách phạt đấy.”

Dù trong lời nói có trách mắng, nhưng ngữ điệu lại đầy cưng chiều.

Bà cúi người lau tay cho Hòa Hi rồi dắt hoàng tử rời đi.

Hòa Hi còn quay lại lè lưỡi với Triệu Mặc.

Khi tiệc diễn ra, cung nữ đến truyền lời nói yến hội đã bắt đầu.

Gia Quý phi và Hoàng hậu cùng ngồi cạnh Hoàng thượng, chỉ nhiêu đó cũng đủ thấy được sự sủng ái của nàng.

Gần đây, nghe nói sức khỏe Hoàng thượng không tốt, quan hệ giữa Hoàng hậu và Hoàng thượng cũng có phần căng thẳng, vẫn là Quý phi luôn ở bên hầu hạ.

Hoàng hậu vốn trầm mặc, người điểm một vở kịch Triệu Thị Cô Nhi và lặng lẽ xem.

Đến đoạn Thành Anh dâng con mình để thay cô nhi, Hoàng hậu đột nhiên thở dài:

“Thế gian này, liệu có mẫu thân nào không yêu con của mình?”

Gia Quý phi đùa nghịch với tứ hoàng tử không đáp lời.

“Dĩ nhiên không có, mẫu thân không yêu con thì chẳng đáng làm nữ nhân, thậm chí không xứng làm người.” Phu nhân họ Bùi vội nịnh nọt, “Đâu như Hoàng hậu nương nương, bậc mẫu nghi thiên hạ.”

Gia Quý phi khẽ liếc phu nhân họ Bùi và cười lạnh một tiếng.

Trên đường về, ta thở dài:

“Quý phi dường như có thành kiến với ta.”

“Không cần để ý.” Triệu Mặc an ủi, “Sau này chúng ta không vào cung nữa, tránh gặp bà ta.”

Nhưng mệnh phụ vào cung tạ ân mỗi năm là lệ không tránh được.

“Những dịp đó, chúng ta cứ lấy cớ lên biên ải phương Bắc. Chỗ đó yên bình, nàng xem như đi giải khuây, được không?”

Những phu quân khác mong vợ mình gây chú ý trước mặt Hoàng thượng, còn chàng lại muốn đưa ta đi trốn.

“Ta chỉ sợ Hoàng thượng thân thể không tốt, sau này Quý phi ghét ta sẽ liên lụy đến chàng.”

“Nàng và ta là một, sao lại gọi là liên lụy?”

Bàn tay Triệu Mặc nắm chặt lấy tay ta khiến lòng ta bình yên đến lạ.

6

Những ngày tháng trôi qua thật bình lặng.

Ngày mười hai tháng Hai là ngày giỗ của phụ mẫu Triệu Mặc.

Trong tháng Hai, chàng kiêng ăn thịt để cúng tế, ta lại vốn lớn lên trong chùa Sơn Ẩn nên rất giỏi nấu chay.

Bỗng nhớ lại đời trước, cũng là như vậy. Dù không thích Triệu Mặc nhưng ta vẫn cảm thấy đồng cảm với hoàn cảnh của chàng.

Ghét chàng là một chuyện, nhưng lòng thương hại lại là chuyện khác.

Giờ nghĩ lại, có lẽ chính chút ấm áp ấy đã nhen nhóm trong chàng một tia tình cảm.

Tháng Ba, biên ải bất ổn nên chàng vội vàng xuất chinh.

Thánh chỉ đến bất ngờ điều chàng rời đi vào rạng sáng, thậm chí không chờ để nghe ta nói lời từ biệt.

Trong mơ, ta thấy chàng trước lúc đi còn do dự một hồi rồi nhẹ nhàng vuốt má ta.

Ta níu lấy vạt áo chàng, khẽ gọi:

“Triệu Mặc.”

“Không sao, nàng ngủ tiếp đi.”

Ta nhớ, trận chiến này không có gì nghiêm trọng, tháng Tám chàng sẽ trở về, thậm chí còn không bị thương.

Nhưng lòng ta vẫn thấy không yên.

Sau khi Triệu Mặc rời đi, thiệp mời của Lý Mục Chi liên tục gửi tới.

Ta từ chối vài lần, sau cùng lấy cớ bệnh không gặp.

Tháng Tư, tháng Năm, gió thổi xao động lòng người.

Trong sân, những khóm hồng do Triệu Mặc tự tay trồng đã nở.

Chàng biết ta không thích hoa mai liền chuyển hết đi, lại chọn đủ loại hoa bốn mùa trồng trong sân.

“Chu bá phụ nói, nữ nhân thích sân đầy hoa, huống chi nàng còn thích làm thơ.”

Ta chưa nói với chàng rằng, hoa chàng chọn quá nhiều nên nhìn có phần rối rắm.

Triệu Mặc là vậy, không biết cái nào tốt nhất, chàng chỉ biết mang tất cả dâng tới trước mặt ta.

Không biết những lá thư nhà gửi đi đã tới tay chàng chưa.

Đời trước, ta và Triệu Mặc đối xử với nhau như người dưng, ngay cả một lá thư cũng keo kiệt không viết.

Xa cách khiến nỗi nhớ trào dâng.

Ta chợt nhận ra, hình như mình đã có chút thích chàng rồi.

Tháng Bảy cũng chẳng yên ổn, dưỡng phụ ta bị tái phát chứng đau đầu cũ, bệnh càng trở nặng hơn.

Nửa năm sau tân hôn, ngoại trừ lần Triệu Mặc theo ta về nhà thì ta đều tránh gặp mặt Lý Mục Chi.

Nhưng tình nghĩa phụ nữ khiến ta không thể không tới săn sóc thuốc thang.

Cả phủ họ Lý yên tĩnh đến lạ thường, bên trong cửa chính gần như không thấy bóng người hầu hạ, bầu không khí ngột ngạt như đè nén cả căn nhà.

Trong thư phòng, ta thấy Lý Mục Chi vận đồ trắng, trông hắn đã gầy yếu đi nhiều.

“Huynh trưởng, tình trạng phụ thân thế nào? Sao không cho ta gặp người?”

Ta nhớ lại đời trước, bệnh của phụ thân tháng Bảy rất nguy kịch nhưng vẫn cầm cự qua được Tết Nguyên tiêu năm sau. Sau đó, ta không rõ nữa …

“A Du, cuối cùng nàng cũng chịu gặp ta sao?”

Dưới ánh nến chập chờn, hắn quay đầu lại, đôi hàng mi đen như bóng tối phủ xuống.

Ta nhớ, đời trước vào tháng Bảy ta từng cãi nhau với hắn trong thư phòng.

Ta khóc, chất vấn tại sao hắn không biện hộ cho ta, lại để Quý phi gả ta cho Triệu Mặc.

Nhưng hôm nay, ta không còn muốn tranh cãi nữa.

“A Du, nàng thay đổi rồi, nàng làm ta thấy rất sợ.”

Ta quay người định đi thì lại bị hắn ôm lấy từ phía sau.

“Lý Mục Chi! Huynh điên rồi sao?”

Hắn làm ngơ, đưa tay cởi dây lưng của ta, dịu giọng dụ dỗ:

“A Du, nàng cũng thích ta, đúng không?

“Trước đây nàng ngoan ngoãn như thế, sao giờ lại thay đổi?”

Hắn ép ta xuống bàn sách, ta cố vùng vẫy nhưng lớp áo ngoài đã bị xé rách.

“Ta vốn định đưa nàng vào cung, nhưng Quý phi chen vào phá hỏng.”

“Nàng bị gả cho Triệu Mặc cũng không sao, nhưng tại sao nàng lại thích hắn?”

Ta vùng vẫy hết sức, cuối cùng mò được một nghiên mực đập mạnh vào trán hắn.

Máu chảy đầm đìa, nhưng hắn dường như không cảm thấy đau, nụ cười của hắn còn ướt át hơn cả máu:

“Ta đã cố thuyết phục bản thân không hận nàng. Nhưng tại sao không được chứ?”

“Tại sao huynh phải hận ta?”

Hắn sững lại không nói nên lời.

Thừa lúc hắn thất thần, ta vội kéo áo bỏ chạy nhưng phát hiện cửa đã bị khóa.

Lúc này ta mới nhận ra, mọi chuyện đã vượt khỏi quỹ đạo đời trước.

Hắn bật cười, hất ngã chân đèn làm ngọn lửa lập tức bùng lên:

“A Du, ta vốn muốn giết nàng.”

“Nhưng giờ ta không nỡ, chúng ta cùng c/h/ế/t được không?”

Hắn từng bước tiến về phía ta, trông giống hệt hình ảnh hắn chìa tay với ta trong rừng trúc ngày đầu gặp gỡ.

Cây trâm hắn tặng ta ngày tân hôn đã đâm thẳng vào bụng hắn.

Hắn nên rất đau, nhưng chỉ sững sờ một lúc rồi hắn lại cười đến rơi nước mắt:

“Thật nực cười, ta lại đi yêu nàng.

A Du, nàng còn nhớ lần đầu gặp mặt, nàng trốn sau rặng trúc, rõ ràng rất sợ hãi nhưng vẫn chịu đi theo ta. Năm mười lăm tuổi, ta dạy nàng làm thơ, nàng ngẩng đầu hỏi ta một câu ‘Tương tư là gì?’

Lúc đó, ta đã thích nàng rồi.

Không nên như vậy …

Sao nàng lại là con gái của bà ta chứ …”

New 2

Tùy chỉnh
Danh sách chương