Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Nghiệp chướng! Nghiệp chướng!”
Cha ta tức tối đi loanh quanh nhà, ống áo phần phật theo gió, thấy ta càng thêm bực bội.
“Tử An có tư chất thông minh, năm nay chắc chắn có thể đỗ cử !”
“Đỗ cử dốc toàn lực nữa thì chắc chắn có thể thi đỗ trạng nguyên!”
“Lúc vào Hàn Lâm, sau thời gian phong hầu bái tướng, tất nhiên không thiếu phần mày!”
“Mày thế là chỉ nhìn cái trước không xa trông rộng, nào hiểu nỗi khổ tâm của vi phụ!”
Ta sắp bật cười vì tức:
“Cha, cái bánh cha vẽ lớn quá, răng không đủ cứng, ăn không nổi, cha giữ cho mình ăn dần đi.”
Cha ta tức tối đến tột cùng, trợn giơ tạo thế muốn đ/á/nh ta.
Ta rướn cổ, đến trước ông ta:
“Cha đ/á/nh, hôm nay cha dám ra , ngày mai sai người khua chiêng gõ trống tặng bảng hiệu cho cha.”
“Ép gái nạp thiếp cho rể, cha đảm đương cái danh đệ nhất nhạc phụ khắp thiên hạ lắm đấy!”
“Phu !”
Yên Chi hét thất thanh, ta và cha ta cùng quay người , mới phát hiện mẹ ta ngã ra khỏi ghế ngồi, bất tỉnh sự.
“Mẹ!”
cuộc cãi vã cứ vậy mà tan không khí không vui.
Ta ngồi phòng mẹ, nhìn khuôn g/ầy gò tái nhợt của bà cảm thấy đ/au lòng lẫn tức gi/ận.
Bà dường như g/ầy hơn, người g/ầy gò, hốc lõm sâu.
Nhà ngoại là hoàng thương, vì để mối sự cha ta cố để tên mẹ dưới tên đại phu để coi là đích nữ.
Sau thành , cha ta mới ông ta không chỉ lấy gái của nhà buôn mà là thứ nữ.
Vì của hồi mười mấy thuyền kia, ông ta cắn ch/ặt răng đồng mối sự .
Nhưng trước chưa bao đối xử tốt mẫu thân.
Mẫu thân mình đuối lý, thêm từ nhỏ hay bị mọi người b/ắt n/ạt, đến vào phủ, không giữ của hồi của mình bao lâu, mà đều hết cho cha ta.
…
Năm sắp đính , ta sống ch*t không đồng .
khóc hai ồn ào tr/eo c/ổ, cách gì dùng hết.
Cuối cùng cha ta sai người mẹ ta vào điền , nói hoàn cảnh nơi thanh tịnh, thích hợp để bà tĩnh dưỡng sức khỏe.
nào ta gả, đón bà trở về.
Sức khỏe mẹ ta xưa không tốt, cực kỳ sợ lạnh.
Ta mùa đông điền lạnh khiếp người.
Ta sợ nếu như ta không đồng thành , có thể bà không sống nổi qua mùa đông .
Sau nữa, cha ta cho ta danh sách của hồi dày.
Ruộng đất, viên, hàng tiền, có vô số sức châu báu đếm không hết, thật đúng là mười dặm hồng .
Ta nghĩ, có của hồi như , cho dù nhà họ Trương có lụi bại đến đâu thì cuộc sống của ta vẫn có thể trôi qua êm đẹp.
Không ngờ , sau thành , Trương Tử An cực kỳ lạnh nhạt ta.
Mẹ chồng làm khó dễ đủ điều, không ngừng vạch lá tìm sâu.
Hai người bọn chúng suốt ngày ép ta giao ra của hồi , ta không , luôn gây sự tới chỗ cha ta cáo trạng.
Lần , là mẹ chồng ta nhìn trúng Kim Ngọc Lâu ta.
Kim Ngọc Lâu là tiệm châu báu nổi tiếng kinh thành, là những nơi ngày thường các quý nữ hay ghé nhất.
là tiệm đáng tiền nhất tất cả số hồi của ta.
Mẹ chồng muốn tiệm , ta không đồng cho.
Bà ta liền bắt đầu nạp thiếp cho Trương Tử An, về phía Yên Chi.
“Vân Cẩm, đừng khóc, đều do mẹ vô dụng…”
Trên bỗng dưng mát lạnh, ta hồi thần , phát hiện mẹ ta tỉnh, đang dịu dàng vuốt ve khuôn ta.
Ta lau nước , nhoẻn miệng mỉm cười bà:
“ đâu có khóc, nước là thứ vô dụng nhất.”