Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8Uxr9F7KMF

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

4

“Quay lại với Phó Tùng.”

Anh trai anh ta – Phó Thiện – là kiểu người giàu truyền thống, mà đã truyền thống thì rất thích ra lệnh.

Tôi thấy đầu óc anh ta có vấn đề.

“Là em trai anh cắm sừng tôi, anh lấy tư cách gì yêu cầu tôi xử lý mối quan hệ này thế nào?”

Phó Thiện hơi nghiêng người, tựa lưng vào ghế sếp to tướng phía sau, trước mặt bày ra một tập hồ sơ – là của tôi.

Vẻ mặt anh ta nhàn nhạt, mắt hơi cụp, nhìn tôi như thể đang nhìn một đứa con nít đang làm mình làm mẩy.

“Em trai tôi vì chia tay cô mà suy sụp tinh thần, sa vào rượu chè, tôi không muốn chuyện đó tiếp diễn.”

“Vậy thì quản cho đàng hoàng vào.”

Tôi đứng dậy định đi, thì bị người của anh ta chặn lại.

“Cô chẳng phải muốn đi học sao? Cô có tiền học à?”

Phó Thiện lạnh lùng hỏi.

Không có, nhưng tôi có thể đi làm kiếm.

“Tôi tài trợ cô đi học.”

Tôi ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt – trông còn đẹp hơn cả Phó Tùng nhưng lạnh lẽo hơn gấp đôi – không hiểu anh ta đang giở trò gì.

Thấy tôi khựng lại, phản ứng của tôi có vẻ làm anh ta khá hài lòng.

“Coi như diễn kịch thôi. Cô dỗ dành cho nó vui lên, đừng để nó cứ tìm đến cái chết mãi.

Cô ở bên nó chẳng phải cũng vì tiền à? Tôi trả cô.

Nó yêu chẳng bao giờ được hơn một năm, đợi nó tự chán thì cô chỉ việc thuận nước đẩy thuyền mà rút.”

Thấy tôi không nói gì, Phó Thiện có vẻ hiểu nhầm là tôi đang tính toán lợi hại.

Anh ta nói thêm:

“Cô yên tâm, nó không bám cô mãi đâu. Tôi sẽ dần dần sắp xếp cho nó gặp vài cô gái ‘môn đăng hộ đối’.”

Bốn chữ “môn đăng hộ đối” rơi xuống đầu tôi như một gáo nước lạnh.

Phó Thiện lớn hơn Phó Tùng tám tuổi, ba mất sớm, anh ta tiếp quản sản nghiệp từ rất sớm và quen với việc độc đoán – kiểu anh cả thay cha.

Anh ta luôn biết đến sự tồn tại của tôi, nhưng lúc nào cũng đứng trên cao mà quan sát – nhìn chúng tôi yêu nhau, chia tay, bằng ánh mắt giễu cợt của một bậc “trưởng bối”.

Trong mắt anh ta, tất cả chỉ là trò chơi trẻ con giữa cậu em ngây thơ và một đứa con gái đào mỏ nông cạn.

Cảm giác bị sỉ nhục ập tới bất ngờ.

Tôi muốn phản bác.

Tôi không phải vì tiền.

Phó Tùng giàu, nhưng đó là tiền của anh trai anh ta, là tiền của nhà họ Phó.

Anh ta tính tình tốt, là một cậu ấm đúng chuẩn, nhưng đa phần chỉ thích tiêu tiền cho bản thân.

Khoản chi lớn nhất anh ta từng bỏ ra vì tôi, chính là cái trại luyện IELTS – cũng là giọt nước tràn ly khiến tôi đòi chia tay.

Mấy người giàu vung tiền ra, thật ra chỉ là cách tán tỉnh rất ít tốn sức.

Phó Tùng còn trẻ, nhưng đã thành thạo cách đó.

Tôi ngẩng đầu lên, bắt chước kiểu của Phó Thiện, dùng cùng mức độ bất lịch sự để đánh giá anh ta một lượt.

Cuối cùng nặn ra một nụ cười kiểu người lớn:

“Vậy anh định trả tôi bao nhiêu?”

5

Tôi và Phó Thiện đạt được thỏa thuận.

Anh ta trả tôi một khoản “cát-sê diễn xuất” không nhỏ, đổi lại, tôi phải giữ liên lạc thường xuyên, định kỳ báo cáo tình hình của em trai anh ta.

Hôm sau, tôi và Phó Tùng quay lại với nhau.

Để thể hiện quyết tâm sửa đổi, Phó Tùng chuyển khoản cho tôi một trăm vạn đầu tiên.

Tôi không cảm thấy áp lực gì mà nhận luôn.

Phó Tùng dè dặt dò xét vài hôm, xác nhận tôi thật sự tha thứ rồi, liền mở lòng hết cỡ.

Kể tôi nghe đủ thứ, bao gồm nhưng không giới hạn ở chuyện anh ta góp vốn mở nhà hàng cùng bạn, lỗ sạch sành sanh.

Học người ta chơi coin, sặc cả mấy trăm vạn vào đó.

Tôi an ủi một câu “của đi thay người”.

Xoay người liền đi méc anh trai anh ta.

Phó Thiện không nói một lời, đóng băng một phần tài khoản lưu động của em mình.

Sau đó châm chọc tôi một câu:

“Cô nhập vai cũng nhanh đấy.”

“Tôi cảm ơn lời khen, nhận tiền làm việc thôi.”

Sau vài tháng chuyên tâm đóng vai “tay trong”, thái độ của Phó Thiện với tôi cũng đỡ lạnh hơn.

Thậm chí còn chủ động sắp cho tôi một hoạt động thiện nguyện.

Trung tâm du học nói, có kinh nghiệm tình nguyện hữu ích sẽ giúp hồ sơ đẹp hơn nhiều.

Trung tâm thương mại trực thuộc nhà họ Phó tổ chức lễ kỷ niệm thành lập, nhân tiện phối hợp với tổ chức cứu trợ động vật hoang để tổ chức sự kiện “nhận nuôi thay vì mua bán”.

Còn bản thân Phó Thiện thì làm bộ làm tịch, lúc tôi báo cáo thì giả vờ thờ ơ ném cho tôi một chiếc thẻ nhân viên.

“Rảnh thì qua xem một chút.”

Đến ngày sự kiện, đám lông xù được chải chuốt sạch sẽ, con beagle mất hai chân sau còn được trang bị hẳn một chiếc xe lăn đặt làm riêng.

Người qua lại cũng khá đông, nhưng phần lớn chỉ “ôi đáng yêu quá”, rồi vuốt ve vuốt ve vài cái là đi mất tiêu.

Tôi khô cả họng vì nói nhiều, đang định đi kiếm nước thì đụng ngay phải Phó đại tổng tài.

“Sự kiện ổn không?”

“Cũng thường thôi, một chương trình cỡ này mà anh cũng đích thân đến thị sát hả?”

Phó Thiện không đáp phần sau, mà chẳng biết từ đâu rút ra một chai nước đưa cho tôi.

“Thế nào mà ‘thường’? Ít người nhận nuôi à?”

Tôi dắt anh ta quay lại gian hàng.

Con beagle nhỏ kia – tuy bé nhưng giọng to như sấm – đột nhiên gâu gâu về phía Phó Thiện.

Phó tổng cao quý đúng kiểu “miệng nói thích chó nhưng thấy chó là chạy”, vừa định đưa tay xoa tai nó thì bị nó quẩy đuôi nhảy vào chân.

Phó Thiện giật mình lùi mấy bước.

“Con chó xấu nết.”

Phó Thiện bình luận.

Tôi nhẫn nại giảng giải cho anh ta nghe rằng beagle là giống chó cực kỳ thông minh và kiên nhẫn, vì có tỷ lệ nội tạng giống con người, lại ít hung hăng nên thường bị chọn làm động vật thí nghiệm y học.

“Cũng nhân đạo phết nhỉ. Đây là một phần trong hình tượng cá nhân của cô à?”

“Đừng mơ. Tôi chỉ có lòng nhân đạo với động vật nhỏ, với người thì không.”

Điều tôi không ngờ là, cuối cùng Phó Thiện lại thật sự nhận nuôi con beagle què đó.

Cũng nhờ vậy mà thỉnh thoảng lại gọi tôi tới xử lý mấy trò nghịch dại mới của nó.

Mỗi lần giải quyết xong, vị Phó tổng từ bi sẽ “cho phép” tôi ở lại nhà anh ta uống một tách trà.

Vì tôn trọng “chủ đầu tư”, tôi cũng sẽ tiện thể báo cáo tiến độ cá nhân của mình: ví dụ như thi IELTS hai lần được 8.5.

Ví dụ A-level đạt AAA.

Phó Thiện thường im lặng nghịch lá cây bonsai, rồi gật đầu, tán dương một câu nghe có vẻ thật lòng:

“Không tồi.”

Phó Thiện thích trồng cây.

Điểm này khá “phá hình tượng tổng tài bá đạo”.

Anh ta bày cả một phòng kính đầy mấy loại cây cảnh kỳ quái, phần lớn tôi không gọi được tên.

Khi tâm trạng tốt, anh ta sẽ chỉ từng cây rồi giảng giải cho tôi.

“Cái này là văn trúc. Đây là loài có lá nhỏ nhất. Mấy cái cô thấy không phải lá đâu, chỉ là nhánh thôi. Lá thật của nó đã thoái hóa thành vảy trắng rồi.”

Tôi tò mò cúi đầu nhìn sát vào. Không hiểu sao, Phó Thiện cũng đột nhiên tiến lại gần, mũi hai người suýt chạm vào nhau.

Tôi theo phản xạ xin lỗi.

Phó Thiện nhìn tôi – đôi mắt như nước thu mùa thu nhìn thẳng, không còn nét cười nào:

“Lương Tẩm Nguyệt, cô định sống cả đời như thế à?”

Tôi ngớ ra mấy giây, thật sự không biết nên trả lời thế nào.

“Cô giống như cây văn trúc, rất biết lùi một bước để tiến hai bước, cũng rất biết thích nghi với hoàn cảnh… nhưng cô có thể làm được hơn thế nữa.”

Giọng anh ta mang theo chút tiếc nuối rất hiếm thấy.

“Nếu anh Phó đã tiếc như vậy, thì giúp tôi một chuyện đi.”

6

Phó Thiện nhìn tôi bằng ánh mắt đầy hứng thú, một lúc sau mới giả vờ từ bi mà hỏi:

“Muốn tôi giúp chuyện gì?”

“Tôi cần một dự án thực tế để làm hồ sơ nộp trường. Nghe nói phòng lab của một công ty công nghệ trực thuộc anh đang nghiên cứu về mạng nơ-ron sâu, tôi muốn tham gia.”

“Cô thật sự muốn đi du học?”

“Chứ không lẽ nói chơi?”

Yêu cầu của tôi hình như nằm ngoài dự đoán của anh ta, lần hiếm hoi Phó Thiện không phản ứng dứt khoát ngay.

“Nghiên cứu và vận hành trong phòng lab là chuyện rất nghiêm túc, nhét một người ngoại đạo vào không phải chuyện dễ.”

Tôi đáp tỉnh bơ: “Dễ thì cần gì anh.”

“Tôi đã học xong lý thuyết cơ bản rồi, không ảnh hưởng tiến độ. Chỉ cần cho tôi quan sát và học hỏi. Dữ liệu nhạy cảm tôi sẽ xử lý khử thông tin. Anh không thiệt gì hết.”

Phó Thiện không lập tức đồng ý, nhưng tôi biết anh ta ngầm cho phép rồi.

Tôi cười toe toét.

“Cảm ơn Phó tổng đã phá lệ giúp tôi hết lần này tới lần khác!”

Phó Thiện gạt phăng: “Đừng có làm thân. Ai giúp cô chứ.”

Đúng là sức người có hạn.

Từ lúc tôi cắm đầu vào phòng lab, đầu tóc rối bù, thức trắng đêm để theo mấy kỹ sư top đầu thảo luận về tối ưu hóa toán tử, từ chỗ nghe như tiếng ngoài hành tinh đến chỗ có thể phụ việc, test demo sau hai tháng.

Tôi không còn thời gian mà than xuân sầu thu, càng chẳng hơi đâu mà đoán già đoán non xem Phó Tùng lại đổ vào ai mới.

Chỉ cần thỉnh thoảng diễn vài màn “truy xuất đột kích”, thể hiện chút chiếm hữu và phụ thuộc để chiều theo cái thú “gái quấn lấy” của anh ta là được.

Vì Phó Tùng mải chạy show giữa các cô gái, thời gian chúng tôi ở cạnh nhau ít dần một cách tự nhiên.

Ngược lại là Phó Thiện – chắc do quá “quan tâm em trai” – mà xuất hiện trong tầm mắt tôi ngày càng nhiều.

Kết quả là tôi liên tục bị đồng nghiệp trong lab bóng gió hỏi:

“Cô có phải bà con gì với Phó tổng không vậy?”

Cuối cùng, sau một màn thị sát chẳng theo quy trình nào từ vị CEO, tôi chặn anh ta lại:

“Này đại ca, tôi vốn đã là người bị nhét vào đây, anh còn tới lui suốt, định để tôi chết chìm vì nghi án ‘con ông cháu cha’ à?”

Phó Thiện hơi ngượng, nghiêm mặt nói: “Cô bị đánh giá thế nào là việc của cô. Tôi chỉ lo cô làm rối việc.”

Nể tiền lương nên tôi nhịn không trợn mắt.

“Anh mới là rối việc ấy. Anh vừa tới là tụi tôi phải dừng toàn bộ thảo luận, lôi ra đoạn code đẹp đẽ ổn định nhất trong lịch sử để demo cho anh xem. Anh không thấy mỗi lần anh tới, bản build đều chạy lại đoạn y chang nhau à? Thôi quên đi, nói anh cũng không hiểu.

Nếu anh nghi ngờ mục đích của tôi thì cứ cấm tôi vào lab luôn cho rồi.”

Phó Thiện chẳng có lý lẽ gì, nhưng vẫn ngang: “Hiểu tiến độ dự án là việc trong chức trách của tôi.”

“Thế thì rốt cuộc phải thế nào mới khiến anh yên tâm đây?”

Phó Thiện đáp lệch hướng:

“Cô đã một tháng không đến tìm tôi.”

Tôi thật sự cạn lời với tên kiểm soát cuồng này.

“Em trai anh là người trưởng thành, biết tự lo cho mình. Tôi với cậu ta cũng lâu lắm không gặp rồi. Nếu anh lo, tự liên hệ cậu ta đi.”

Phó Thiện hình như không định giải thích, nhưng vẫn thêm một câu:

“Tôi không chỉ lo cho nó.”

Tôi vờ như không hiểu ý anh ta, không trả lời.

“Vậy thì tăng thù lao cho tôi đi.” – tôi lại trở về với bộ dạng mà Phó Thiện ghét cay ghét đắng nhất.

Sự dịu dàng thoáng hiện trên mặt anh ta lập tức biến mất.

Sau đó, cho đến cuối dự án, tôi không gặp lại anh ta lần nào nữa.

Tôi thuận lợi lấy được dữ liệu nghiên cứu, vùi đầu ở nhà tổng hợp lại thành báo cáo, cùng trung tâm chuẩn bị cho các câu hỏi phỏng vấn.

Rồi một ngày nọ, người biến mất đã lâu lại bất ngờ xuất hiện trong căn phòng trọ 13.5 mét vuông của tôi.

7

“Dạo này em bận gì thế cưng, lâu rồi mình chưa đi chơi với nhau đấy.”

Phó Tùng ngồi trong căn phòng trọ của tôi như ngồi trên đống kim châm, nhìn trước nhìn sau, kiểu như chỉ cần hít thêm mấy hơi nữa là hút cạn luôn không khí ở đây.

“Sao còn ở cái chỗ này vậy, anh cho em nhiều tiền thế rồi mà, hoặc chuyển qua chỗ anh ở cũng hơn là chui rúc ở cái ổ nát này.”

“Chỗ này an toàn mà.”

Tôi bâng quơ đáp, tiện thể ngọt giọng nũng nịu một cái.

“Em cũng nhớ anh lắm á cưng, dạo này học bù đầu không có thời gian đi chơi với anh, nhìn anh kìa, ốm đi rõ luôn.”

Phó Tùng vuốt mặt, rồi thả phịch xuống cái giường 1m2 của tôi.

“Haiz, làm cái gì cũng không suôn sẻ, chỉ có em là tốt thôi.”

Không rõ lần này lại đầu tư lỗ chỗ nào hay lại bị cô nào đá bay, anh ta vòng tay ôm eo tôi, vừa thở dài vừa bắt đầu trút bầu tâm sự.

Nói tới mức tự nhiên khóc luôn.

“Cái gì anh muốn thì mãi không có được. Cưng, em sẽ không bỏ anh lại một ngày nào đó đấy chứ?”

Phó Tùng khóc thảm thiết đến tội, suýt nữa tôi mềm lòng, mắt lại lia sang đôi tất hàng hiệu ba ngàn tệ và chiếc đồng hồ lấp lánh nơi cổ tay anh ta, tôi lại thấy… thôi, thương mình thì hơn.

“Đừng nghĩ nhiều thế.”

Tôi vừa vuốt tóc anh ta vừa dỗ dành cho có lệ, cũng tiện thể đồng ý lời mời đi cùng anh ta đến một buổi tiệc thượng lưu dành cho hội con nhà giàu.

Nếu có năng lực tiên tri, tôi nhất định sẽ không dại gì mà đến cái bữa tiệc dở tệ, vô vị và còn khiến chiếc túi hiệu của tôi tiêu đời đó.

Tùy chỉnh
Danh sách chương