Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6ppdAEyzje
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8
“Hôm qua anh khóc rưng rức là vì cô ta à?”
Tôi chỉ vào cô minh tinh đang tựa vào cửa xe kia.
Phó Tùng sượng mặt, cứng đờ, cuối cùng cũng không lắc đầu.
Tôi biết ngay mà.
Thì ra là bị người khác làm cho tổn thương nên mới mò đến đây tìm tôi an ủi, sự xuất hiện của tôi hôm nay chẳng qua chỉ là chất xúc tác tình cảm kiểu cũ.
“Chúng ta chia tay nhé. Báo anh biết trước.”
Đây là lần thứ hai – và cũng là lần cuối – tôi nói lời chia tay với Phó Tùng.
Hơn một năm qua, tôi đã quen với chuyện nhắm một mắt, mở một mắt.
Phó Tùng cũng quen với việc ngoại tình.
Nhờ đó, tôi hoàn thành giai đoạn tích lũy tư bản nguyên thủy.
Anh ta mải vui chơi trong chốn hồng trần, hẹn hò như sưu tầm tem – mỗi cô mỗi phong cách.
Sau những lần bắt gian kiểu thương mại, tôi cuối cùng cũng hiểu rõ:
Cái vẻ yếu đuối khi bị tổn thương, cái kiểu gọi tôi bằng những biệt danh thân mật, tất cả đều là kỹ thuật, có thể áp dụng lên bất kỳ cô gái nào.
Và lần này, tôi biết, đã đến lúc phải rút lui.
Phó Tùng đuổi theo, tính diễn lại trò cũ – khóc lóc, ăn vạ, hoặc chuyển khoản sốc tận óc.
Tôi bình tĩnh nhắc:
“Đừng phí công nữa.”
“Tẩm Nguyệt, sao thế chứ? Mình cứ như vậy chẳng phải rất ổn sao?”
“Chỉ có mình anh thấy ổn thôi.”
Tôi thở dài, dứt khoát nói hết:
“Phó Tùng, tôi diễn mệt rồi.”
Tôi biết anh thích gây chú ý, thích mấy màn kịch ngây thơ để được quan tâm, thích hết lần này đến lần khác đẩy tôi ra để xem tôi có thật lòng hay không.
Tôi không biết ngượng, sẵn sàng đóng vai, không có nghĩa là tôi không có tự trọng hay giới hạn.
“Giờ thì tôi thật sự không yêu anh nữa. Bà đây không chơi nữa.”
9
Một tuần sau khi chia tay với Phó Tùng, tôi nhận được tin báo phỏng vấn từ trường đại học mà tôi nhắm tới.
Dĩ nhiên còn kèm theo mấy tin tức kiểu như “Phó Tùng tuyệt thực rồi” – thứ mà chẳng ai thèm quan tâm.
Tôi vừa đếm ngón tay chờ, quả nhiên, Phó Thiện lại tìm đến.
Anh ta lái xe tới thẳng dưới nhà tôi, chặn tôi ngay trước cửa.
Tôi đã quá quen với kiểu này:
“Sao, lại muốn tôi quay về với cậu em bự con của anh à?”
“Rốt cuộc cô muốn gì?”
Khí áp của Phó Thiện tụt cực thấp, chẳng rõ đang giận điều gì.
“Chia tay chứ còn gì. Phó Tùng không nói với anh à?”
Không thể đoán ra được biểu cảm trên gương mặt anh ta, ánh đèn trong khu lẫn lộn sáng tối, kéo dài từng đường nét cứng cỏi trên mặt anh ta.
“Nó đến tìm tôi, nói muốn kết hôn với cô. Cô biết chưa?”
Từ những câu nói khô khốc của Phó Thiện, tôi chắp nối ra được toàn bộ vụ việc.
Phó Tùng quậy suốt một tuần, không biết lên cơn xúc động kiểu gì mà lao như tên bắn vào văn phòng của anh trai, gõ chiêng gõ trống tuyên bố không cưới người được chọn theo sắp xếp nữa.
Phó Thiện đầu không thèm ngẩng lên, vẫn ký văn bản đều tay.
“Tiểu Tùng, chỉ là hội chứng sợ cưới thôi. Từ tuần này anh sẽ mời chuyên gia tâm lý đến can thiệp, xem có cải thiện được không.”
“Em không đùa đâu, anh ơi!”
Phó Tùng kích động đến run cả giọng:
“Em muốn cưới Lương Tẩm Nguyệt! Em yêu cô ấy, em chỉ muốn cưới cô ấy thôi!”
“Phó Tùng.”
Vị anh cả xưa nay luôn nhẫn nhịn hiếm khi nào gọi thẳng tên cậu em một cách nghiêm nghị như thế.
“Em có biết gia đình đã tốn bao nhiêu công sức để đào tạo em không? Giờ mới bắt đầu phản kháng thì trễ rồi.”
Phó Tùng như trúng tà, từ nhỏ đến lớn, chiêu bài của cậu ta chưa bao giờ thất bại – không có gì mà nước mắt và mè nheo không đổi được.
“Nếu không cưới Lương Tẩm Nguyệt, em sẽ không bao giờ lấy ai hết.”
“Lương Tẩm Nguyệt biết chưa?”
“Cô ấy… cô ấy đương nhiên biết. Em cầu hôn là chắc chắn cô ấy sẽ tha thứ cho em!”
Nghe tới đó tôi vội vã đính chính:
“Tôi không biết gì cả. Đấy là cậu ta tự tưởng tượng.”
Phó Thiện bỗng dưng có vẻ sốt ruột.
“Cô và Phó Tùng không thuộc về cùng một thế giới. Cô nên hiểu rõ điều đó.
‘Muốn đào mỏ em trai tôi, cô còn non lắm.’”
Tôi bị hai anh em nói chuyện như gõ lên đầu bằng mã Morse mà phát cáu.
“Anh nghe không hiểu à? Tôi nói rồi là—”
“Nhưng cô có thể đào tôi. Tôi giàu hơn nó.”
Tôi đứng sững.
Gió phả qua mặt, cảm giác như có chất gì dính dính, để lại một vệt khó chịu trên da.
Tôi ngẩng đầu nhìn Phó Thiện.
Cao lớn, nghiêm nghị, kiêu ngạo, Phó Thiện – người đàn ông tinh anh và luôn coi mình là tầng lớp trên.
Tôi bỗng phá lên cười.
“Bình tĩnh đi ông anh, vài năm nữa chắc bánh sinh nhật của anh phải cắm quả đào mừng thọ đấy.”
Phó Thiện mặc kệ câu mỉa mai sắc lẹm, chỉ tiếp tục tự bóc trần suy nghĩ:
“Tôi chỉ tò mò, rốt cuộc cô có gì mà khiến em tôi mê muội đến thế.”
Tôi nhìn thẳng vào anh ta xác nhận:
“Mê muội? Ý anh là cái kiểu ngoại tình nối tiếp không dứt ấy hả?
Là cái kiểu đi khắp nơi bôi nhọ tôi là loại gái liếm chân chỉ cần trả tiền ấy hả?”
Phó Thiện nghi ngờ động cơ của tôi, châm chọc tình cảm của tôi.
Anh ta coi việc bố thí chút thương hại như thể ban ân huệ to lớn.
Anh ta hiếm khi cứng họng, hồi lâu mới khàn giọng hỏi:
“Cô thật sự muốn rời xa nó à?”
Tôi sửa lại:
“Là rời xa các anh.”
“Cơ hội chỉ có một. Hôm nay cô bỏ đi, đừng mong tôi giữ lại.”
“Ưu đãi nói rồi, còn bất lợi thì sao?”
10
Quả nhiên, người giàu rất biết giữ thể diện.
Cái lần Phó Thiện thất thố hôm đó giống như ảo giác.
Anh ta không tìm tôi thêm lần nào nữa.
Còn Phó Tùng cũng không biết bị dùng chiêu gì mà không dây dưa nữa.
Mọi thứ như giấc mộng hoàng lương tan biến không để lại dấu vết.
Chỉ có số dư trong tài khoản ngân hàng nhắc tôi rằng, tất cả những chuyện ấy đều đã xảy ra thật.
Không còn anh em nhà họ Phó quấy rầy, việc chuẩn bị du học của tôi tiến triển vùn vụt, tôi thuận lợi nhận được thư mời nhập học.
Mấy người bạn cùng làm thêm khuyên tôi:
“Đừng căng thẳng quá, cậu còn trẻ mà.”
Tôi chỉ cười, không trả lời.
Tôi từng ghen tị với sự thư thái của nhà họ Phó.
Về sau mới hiểu:
Chỉ những người trong tay không phải động vào việc gì, mắt cũng chẳng cần nhìn đời thực, mới có thể thư thái như vậy.
Tôi xuất phát từ vạch nứt, thì rất khó dùng một dáng vẻ “thảnh thơi” để đạt được thứ mình muốn.
Trước ngày lên đường, tôi nhận được một tin nhắn từ số lạ:
“Cô tưởng đi du học là xoay được đời mình à? Học xong về cũng chẳng tìm được việc đâu, đừng có quay lại cầu xin tôi.”
Không cần đoán cũng biết, gửi tin nhắn chắc chắn là thiếu gia Phó Tùng – người mãi mãi không chịu lớn.
Tôi nhắn lại, cực kỳ tử tế:
“Cảm ơn anh quan tâm. Số tiền mấy năm nay anh cho tôi, tôi đã đầu tư vào một trung tâm luyện thi nghệ thuật và một phòng lab AI, hiện giờ đều đang có lời. Chắc về cũng không đến nỗi đói.”
So với cậu em thích khóc nhè, Phó Thiện ứng xử đúng chuẩn người trưởng thành.
Anh ta mời tôi ăn bữa cuối, chọn một nhà hàng Nhật ngay gần khu tôi ở.
Tôi không thích món Nhật.
Tôi chỉ thích ăn lẩu cay lè.
Nhà hàng nằm ở khu giao thông huyết mạch, thiết kế sang trọng thanh nhã.
Món ăn thì bé tí xíu, ánh đèn vàng nhạt chan hòa chiếu lên mấy món trang trí nhìn quý tộc hẳn ra.
Tôi định ăn qua loa cho xong.
Phó Thiện ngạc nhiên nhướng mày.
“Không chụp ảnh à?”
“Anh lại định định kiến rồi. Gái đào mỏ như tôi không thích chụp ảnh. Mấy đứa thích chụp thì không phải gái đào mỏ.”
“Sắp đi rồi mà vẫn chua ngoa thế.”
Phó Thiện không giận, chỉ đáp lời với vẻ mệt mỏi.
Đồ ăn không ra gì, nhưng rượu thì ngon.
Chúng tôi cùng uống khá nhiều, trong im lặng.
Có thể do thời tiết, có thể do ánh đèn, Phó Thiện bất chợt lên tiếng, như thể học sinh giỏi gặp phải đề chưa bao giờ ôn.
“Thật ra tôi rất thích em. Nghe thấy chắc em đắc ý lắm. Nếu em không đi thì…”
Nói đến đây, anh ta nuốt luôn nửa câu sau, nhai nát rồi uống chung với rượu.
Tôi vội ngăn lại:
“Đừng có dựng bi kịch nữa.
Anh vẫn còn thời gian để tiếc nuối chuyện yêu không thành.
Còn tôi – đến thời gian thở còn phải trả giá. Mỗi phút của tôi đều dành để vật lộn vì miếng cơm, vì cái cuộc đời chắp vá nát bét của mình.”
Phó Thiện nghiêng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào tôi.
Có thể anh ta là một người lắng nghe rất giỏi.
Hoặc cũng có thể hôm đó tôi uống quá nhiều.
Vì tôi không kiềm được mà bật mí.
“Sắp đi rồi, tôi cũng nói anh nghe một bí mật.
Thật ra, trước khi quen Phó Tùng, tôi đã gặp anh rồi.”
Chuyện đầu tiên tôi làm sau khi lên thành phố
là đi tìm cha mẹ.
Dựa vào duy nhất một lần chuyển tiền hơn mười năm trước, tôi mất rất nhiều công sức mới lần ra địa chỉ mới của họ.
Một căn biệt thự view sông lưng tựa núi.
Tôi đứng ở cổng lưỡng lự, xác nhận đi xác nhận lại, không dám vào.
Vì vẻ ngoài đáng nghi, tôi suýt bị bảo vệ đuổi đi.
Lúc đó, tôi mới thấy mẹ.
Bà đang dắt em trai tôi – một cậu bé khoác đồ Balenciaga – đi học cưỡi ngựa.
Tôi rụt rè chào hỏi, mẹ lập tức kéo tôi vào góc chết của camera an ninh.
Thì ra chỉ hai năm sau khi vào thành phố, ba tôi thật sự bị xe cán chết.
Chủ xe gây tai nạn đền một khoản tiền rất lớn.
Cũng từ đó “thừa kế” luôn nhan sắc của mẹ tôi và cậu con trai bé bỏng.
Mẹ dúi cho tôi một tờ một ngàn, bảo tôi cút nhanh đi, từ ngày họ bỏ tôi lại quê để vào thành phố, chúng tôi đã không còn là người một nhà nữa.
Tôi – với một lý lịch sống mỏng dính – không ngờ nổi lại bị ném cho những lời tàn nhẫn như thế.
Tôi vừa khóc vừa kéo mẹ lại.
Thằng em không nhận ra tôi.
Nó không nhớ ra từng có một người chị.
Chỉ coi tôi là đứa tới phá, lao vào đánh nhau với tôi.
Tôi bị đứa em thành phố cao to đó đánh rụng nửa cái răng, chân bị đá đến nỗi đi không nổi.
Lúc đó, Phó Thiện đi ngang qua – anh ta sống cùng khu biệt thự –
gọi tài xế đưa tôi đi bệnh viện.
Còn thanh toán cả viện phí cho một đứa không xu dính túi như tôi.
Phó Tùng có gương mặt giống anh ta đến bảy phần.
Suốt những ký ức sau tuổi 18 của tôi, gương mặt ấy vừa mang ý nghĩa của lòng trắc ẩn, vừa là biểu tượng cho sự khinh thường và chà đạp.
Mùa hè năm ấy, ở tiệm rửa xe, tôi vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì.
Hôm nay, cuối cùng tôi đã tìm được câu trả lời.
Thứ gọi là hả hê, thật ra là khi quyền lực thay phiên xoay vần rồi nghiền nát.
11
Chuyến bay của tôi khởi hành vào buổi chiều.
Ánh hoàng hôn màu vàng nhạt như đã được rây qua lớp phấn mịn, nhẹ nhàng đậu lên vai mỗi hành khách đang lên đường.
Tiếng phát thanh ở sân bay vang lên, chuyến bay mới đến nơi, khu lên máy bay bắt đầu xếp hàng dài.
Tiếng thông báo tin nhắn vang lên – tôi nhận được một dòng từ Phó Thiện.
Bảo là có chuyện muốn nói.
Tôi xóa tin nhắn.
Chặn liên lạc.
Tiên đồng ngọc nữ còn dễ tan, huống hồ mối quan hệ giữa tôi và anh ta – toàn là nghi ngờ và dối trá – thì kết thúc lại càng chẳng có gì đáng tiếc.
Không có hiểu lầm nào cần được hóa giải nữa.
Người tốt hơn, tình yêu tốt hơn – rồi sẽ đến.