Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9ADpYREO9p
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5.
Tôi tìm đại một khách sạn gần đó, miễn cưỡng qua được một đêm.
Sáng hôm sau, tôi quay lại cái ổ vừa bị càn quét để lấy hành lý còn để lại.
Cả khu nhà đã vắng tanh như chùa bà Đanh, cửa lớn hỏng khóa, gió thổi hiu hiu.
“Gâu! Gâu gâu!” — Một con chó ta nhỏ từ bên cạnh chạy tới, sủa tôi vài tiếng.
Là con chó hoang ở quanh đây, hồi trước cái chị phụ trách tiếp khách ở tầng một thường hay cho nó ăn vặt. Tôi từng trông thấy vài lần.
Tôi từng nói chuyện với chị ấy một lần. Chị kể quê ở vùng sâu vùng xa, ít học, chưa mười tám đã ra ngoài kiếm sống. Làm nghề này… vì tiền dễ kiếm.
Haiz… con người đúng là phức tạp.
Có người vì ham muốn mà bán thân, nhưng trong lòng họ vẫn còn chừa lại một góc mềm yếu và lương thiện.
Tôi lên gác, gom hành lý xong xuôi, lúc đi ra thì con chó nhỏ vẫn còn ở đó. Tôi ngồi xuống, cho nó một cây xúc xích.
“Tao sắp đi rồi. Ở đây cũng chẳng còn ai đâu, mày đừng tới hoài nữa nha.”
Nó dường như hiểu được, đuôi quẫy lia lịa.
“Người trong này đi đâu cả rồi?” — Một giọng đàn ông vang lên phía sau.
“Đêm qua bị công an quét sạch rồi.” — Tôi trả lời.
Tôi thấy ánh mắt hắn đánh giá tôi từ đầu đến chân, vội bước lùi ra xa, kéo tay nắm vali định rời đi.
Ai ngờ tên đó bất ngờ túm lấy tôi, giọng ghê tởm hết chỗ nói:
“Thế sao cô còn ở đây?”
“…Cái gì cơ? Tôi đâu phải…” — Hắn đến với ý đồ xấu, tôi bắt đầu thấy hoảng.
“Cô biết đây là nơi gì rồi đấy? Là chỗ cho tụi tôi tìm vui đấy! Giờ bị quét sạch rồi, cô ở lại thì phải bù cho tụi tôi chứ! Nhìn cô còn ngon hơn mấy con gà kia nhiều!”
Hắn nhe răng cười nham nhở, kéo tay tôi, định lôi vào bụi cây gần đó.
Tôi vứt luôn cả vali, ra sức vùng vẫy, nhưng sức phụ nữ với đàn ông khác biệt quá lớn, tôi vùng thế nào cũng không thoát!
“Cứu với! Cứu tôi với! Cứ—…”
“Gâu gâu gâu! Gâu gâu—!!”
Hắn bịt miệng tôi lại, con chó nhỏ lập tức lao vào cắn ống quần hắn, bị hắn đá bay ra một cú.
Nó rên lên đau đớn, chạy mất hút.
Phía sau bụi cây kia là góc chết camera, bình thường chẳng ai qua lại. Bị lôi vào đó… tôi chắc chắn tiêu đời!
Tôi dùng hết sức phản kháng, cắn tay hắn, thúc cùi chỏ vào mạng sườn. Hắn tức giận quăng tôi xuống đất!
Chưa kịp đứng dậy thì hắn lại nhào tới!
“Gâu gâu gâu gâu!!” — Con chó nhỏ quay lại.
Mà lần này… hình như nó dẫn theo cứu tinh!
Tôi thấy đường cằm sắc lạnh của Trình Dã, trái tim rớt cái “bịch” về đúng vị trí.
Lần này đúng là nghề ai người nấy giỏi.
Tên kia chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Trình Dã vật ngửa xuống đất, khóa tay lại trong chưa đầy ba giây.
“Giữa ban ngày ban mặt, ai cho mày gan to vậy hả?” — Trình Dã nghiến răng.
Hóa ra anh tới thu dọn hậu quả vụ bố ráp hôm qua, ai ngờ lại đụng đúng chuyện này.
Không biết bọn kia bị bắt chưa đủ hả? Còn có thêm thằng dâng đầu vô chuồng.
Tôi sợ hết hồn, không dám tách khỏi Trình Dã nửa bước, bám chặt lấy anh như gấu bám chân trụ:
“Trình cảnh quan ơi! Đại cảnh quan ơi! Cảnh sát đại nhân! Anh ơi em không biết đi đâu nữa! Em sợ lắm! Anh có thể đừng bỏ em lại không? Anh có thể bảo vệ em thêm một đoạn được không? Em sợ mấy tên biến thái tới trả thù hu hu hu…”
“Chỗ ở của em bị anh phá đấy! Anh phải có trách nhiệm với đời em chứ!”
“Anh tính tiền theo ngày đúng không? Vậy em thuê anh! Anh báo giá đi…”
Tôi tưởng anh là… gà trống hạng sang chắc?
Trình Dã đen mặt, không chịu nổi nữa:
“Được rồi! Tôi đồng ý. Sẽ để mắt đến cô thêm mấy hôm.”
Nghe anh chịu giúp, tôi vừa chảy nước mắt vừa hít mũi tèm lem, ánh mắt lấp lánh hy vọng nhìn anh chằm chằm:
“Thật hả anh? Anh thật sự dẫn em đi thật à?”
Trình Dã bất đắc dĩ gật đầu.
Tôi ôm chầm lấy con chó:
“Cả nó nữa!”
Trình Dã liếc nhìn tôi rồi lại liếc sang con chó nhỏ đang cụp tai cụp đuôi. Một người một chó cùng đôi mắt long lanh nhìn anh đầy mong chờ.
Anh vò đầu bứt tai, cuối cùng không nỡ từ chối, gật đầu.
“Coi như tôi nhặt được hai con chó hoang bên đường…” — Anh nghiến răng nghiến lợi nói.
Trình Dã đưa tôi về một khu căn hộ.
Tôi tò mò ngó quanh:
“Chỗ này là…”
Vừa mở cửa, anh vừa lạnh nhạt buông một câu:
“Không phải chính cô đòi ở chung với tôi sao?”
6.
Tôi ngơ người mất mấy giây, rồi như sực tỉnh, sốc không nói nên lời:
“Đây… đây là nhà anh hả?”
“Ừ.” Trình Dã gật đầu, “Bình thường tôi ở đơn vị là chính, ít về lắm. Nhà còn dư một phòng.”
Hồi ở phòng thẩm vấn tôi chỉ chém chơi thôi, không ngờ anh lại thật sự chịu cho tôi về ở cùng.
Tôi đảo một vòng quanh nhà, điều kiện ở đây đúng là tốt hơn đứt cái ổ gà trước kia tôi thuê.
“Tốt hơn cái chỗ cũ của tôi nhiều.” – Tôi cảm thán.
“Cô đang lấy nhà tôi đi so với ổ mại dâm à?” – Trình Dã liếc tôi, khóe môi nhếch nhẹ như cười mà không cười.
Tôi cứng họng ngay lập tức. Nghĩ ngợi một lúc, tôi hỏi:
“Nhà anh thuê bao nhiêu một tháng thế?”
“Cô thuê chỗ kia bao nhiêu?”
“Tám trăm.”
“Vậy coi như chúng ta ở ghép, cô trả bốn trăm.” – Anh trả lời thản nhiên.
“Ít quá rồi… Hay là tôi cứ trả tám trăm như cũ đi?” – Tôi cảm thấy ngại.
“Cô tính ở luôn thật đấy à? Tôi chỉ cho ở nhờ tạm thôi, bao giờ tìm được chỗ mới thì dắt cả người lẫn chó đi giùm.” – Giọng anh lạnh như nước đá.
Tôi câm nín.
Trình Dã trông thì lạnh lùng, nhưng lòng dạ lại mềm. Đồng ý cho tôi ở tạm đã là nhường nhịn lắm rồi.
Và thế là tôi bắt đầu cuộc sống ở ghép với Trình Dã.
Đúng như anh nói, anh rất ít về nhà. Tính chất công việc khiến anh phải trực liên tục ở đơn vị, có khi vì một vụ án mà thức trắng vài đêm.
Chúng tôi gần như không ảnh hưởng đến nhau.
Cho đến một đêm mưa nọ, mọi thứ bỗng thay đổi.
Tôi vừa kết thúc buổi livestream muộn, tắm rửa xong, đang định ra bếp làm bữa ăn khuya.
Trình Dã về.
Người anh ướt sũng, vẻ mặt lộ rõ mệt mỏi.
“Tôi đang nấu chút đồ ăn khuya, anh ăn chung không?” – Tôi hỏi.
Anh gật đầu.
Lúc anh tắm xong bước ra, hai bát bún nóng hổi thơm lừng đã bày sẵn trên bàn.
Chúng tôi ngồi đối diện, lặng lẽ ăn.
Một lúc sau, Trình Dã mở lời phá vỡ sự im lặng:
“Tay nghề cô cũng được phết.”
“Là đồ ăn trưa còn dư, tôi hâm lại thôi.” – Tôi thật thà đáp.
Anh nghẹn mất mấy giây, gật đầu:
“…Vậy chắc là nồi điện từ có tay nghề tốt.”
“Bếp điện thì làm gì có tay?”
Chúng tôi cứ thế nói vài câu vu vơ chẳng đầu chẳng đuôi, anh cười nhẹ, trông tâm trạng khá tốt.
“Khi cô không đánh mắt khói thì trông cũng dễ thương thật.” – Anh phá lệ khen người ta một câu.
“Tôi lúc nào mà chẳng dễ thương?” – Tôi bật cười.
Trình Dã chỉ lặng lẽ nhìn tôi, nhìn rất lâu, như không tìm ra được khoảnh khắc nào mà tôi không dễ thương cả.
“Sao cô cứ nhìn tôi mãi thế?” – Anh hỏi.
Giọng anh không biết từ lúc nào đã trở nên khàn khàn.
Tôi bật miệng không suy nghĩ:
“Tại vì anh đẹp trai. Chuẩn gu của tôi luôn.”
Câu nói đó khiến không khí giữa chúng tôi trở nên kỳ lạ.
Ánh mắt của Trình Dã cũng bắt đầu thay đổi.
Ngoài cửa sổ, mưa tí tách đập vào kính, y như trái tim tôi đang đập liên hồi điên cuồng.
Một hồi lâu sau, Trình Dã hỏi:
“Tìm được nhà mới chưa?”
Tôi nghe mà lòng chùng xuống, có chút hụt hẫng. Cảm giác như anh đang nhắc tôi dọn đi sớm một chút.
Anh đã giúp tôi rất nhiều, tôi cũng không thể cứ mặt dày mãi.
“Chưa…”
“Nhưng tôi sẽ nhanh chóng…”
“Không cần tìm nữa.” – Anh đột ngột cắt lời.
“Hả?” – Tôi ngạc nhiên nhìn anh.
Thấy anh mím môi, vành tai đỏ lên, có vẻ đang cố đưa ra một quyết định quan trọng. Tay anh siết chặt, rõ ràng đang rất căng thẳng.
Anh nói:
“Cô có thể ở đây luôn. Không cần trả tiền thuê.”
Tôi còn chưa hiểu rõ ý anh, theo phản xạ liền xua tay:
“Cái đó sao được…”
Ngay sau đó, tay tôi bị anh nắm lấy, gương mặt anh từ từ cúi sát xuống.
Một nụ hôn nóng bỏng nhưng cũng rất dịu dàng.
Tình cảm đã dâng đầy từ lâu, chúng tôi ôm nhau, hôn nhau, chẳng mấy chốc đã lăn lên giường anh.
Bàn tay thô ráp của anh luồn vào trong áo tôi, tôi nhớ tới cái lần gặp mặt dở khóc dở cười hôm trước, chọc ghẹo anh:
“Trình cảnh quan, anh đang phạm luật đó nha.”
“…”
Trình Dã im lặng trong giây lát, rồi cúi xuống hôn tôi sâu hơn, thì thầm bên tai tôi:
“Giờ tôi không phải Trình cảnh quan.”
“Vậy anh là ai?”
“Là Trình Dã của em.”
— Hết —