Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9
Anh tôi vốn là người nói được làm được, nên chiều hôm lúc một giờ đã xuống máy bay, tối thì gọi chúng tôi đi ăn.
“Anh, chiều nay anh làm gì vậy?”
Anh tôi nhàn nhạt: “Đi tìm Triệu Phong.”
Phó Dự gắp con tôm đã bóc sẵn bỏ vào đĩa tôi: “Ông ta chưa?”
Anh tôi lắc đầu.
“Hả? gì cơ?”
Phó Dự: “Đã trước là ông ta không dễ vậy rồi.”
Anh tôi hừ lạnh: “Đất đã lấp cổ mà vẫn cứng đầu.”
Tôi càng tò mò: “Rốt cuộc là gì?”
Phó Dự lần này trực tiếp nhét miếng càng cua vào miệng tôi: “ của người lớn, con nít bớt xen vào.”
Anh tôi cũng phụ họa: “Đúng, lo xưởng của em cho tốt. Nói nhiều nữa là cắt thẻ tín dụng .”
Tôi hất cằm: “Hừ, em không sợ, em có thẻ phụ của chồng.”
“Bảo chồng em khóa luôn thẻ phụ.”
Phó Dự mỉm cười dịu dàng: “Anh không nỡ đâu.”
Anh tôi: “Yue—”
Chẳng mấy hôm , tôi nhận được một bộ hồ sơ chuyển nhượng cổ phần.
Lúc đó tôi mới hiểu họ định làm gì.
Triệu Phong vốn chẳng có tài kinh doanh, dù nuốt một nửa tài sản họ Nguyễn thì mấy qua cũng chỉ ngồi ăn núi lở.
Dự án thì đầu tư nào lỗ đó, đầu tư hai lỗ cả đôi.
Anh tôi tính toán nhiều , cuối cũng có thể lấy lại những gì thuộc về chúng tôi.
Chỉ là Triệu Phong cứng đầu, nhất quyết không hợp đồng chuyển nhượng, thà để công ty nát trong tay hơn trả lại.
Phó Dự bèn moi ra Triệu Du Tâm dùng bằng giả và vụ lái xe khi uống rượu gây thương tích xưa.
Triệu Phong sợ vạ lây, đành phải .
10
đi tôi gọi cho Phó Dự:
“Tối nay anh trai em mời ăn, ăn mừng chút.”
“Được, tan làm anh đón.”
“Ừ, vậy anh…” – tôi chưa nói xong thì “ưm!”
Bất có người phía bịt miệng mũi tôi, mùi hắc sộc thẳng vào mũi, chỉ vài giây tôi mất ý thức.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã ở trong một xưởng bỏ hoang ở ngoại ô.
“Tỉnh rồi à?”
Triệu Du Tâm nhếch mép cười: “Không chứ, Nguyễn Ninh, cuối mày cũng rơi vào tay tao.”
Tôi bị trói vào ghế, không nhúc nhích được: “Cô muốn làm gì?”
“Đừng sợ, tạm thời không giết mày đâu.” – cô ta cầm dao gõ gõ mặt tôi.
Tiếng bước chân gấp gáp xa vang lại, là Phó Dự.
“A Dự, cuối anh cũng .”
Mũi dao chĩa về phía tôi: “Chuẩn bị cho tôi một trăm triệu đô la, thêm một vé máy bay sang Boston.”
“Được, đừng làm cô ấy bị thương.”
“Tìm cho bố tôi bác sĩ giỏi nhất, thêm một lá gan phù hợp.”
“Được, gì cũng đồng ý, thả Nguyễn Ninh trước.”
Triệu Du Tâm tóc tai rũ rượi, trông kẻ điên: “ nữa, anh phải ở bên tôi ngày.”
“Ủa cô không đòi trời luôn đi?”
Tôi chịu hết nổi: “Không phải muốn giết tôi ? Lại đây, đâm nhanh !”
Bị tôi làm cho bất , con dao rơi ngay xuống đất.
Phó Dự lập tức lao tới, đá con dao ra xa. ẩn nấp xông vào, Triệu Du Tâm bị khống chế ngay.
xe , cô ta vẫn chửi rủa tôi.
Tôi đắc ý: “Thấy chưa, rồi em thông minh lắm đúng không?”
Sắc mặt Phó Dự đen mực, vỗ mạnh vào đầu tôi.
“Á, đau!”
“ đau à?” – giọng anh nghiêm khắc – “Nguyễn Ninh, em bao nhiêu tuổi rồi? Cô ta cầm dao, lỡ đâm thật thì ? mạng để nói với anh à?”
“Nhìn cô ta cầm dao run lẩy bẩy là chỉ có gan ăn trộm, không có gan làm.” – tôi xoa đầu cãi.
“Không được phép nghĩ vậy!”
“ rồi mà, đừng giận.” – tôi kéo vạt áo anh làm nũng.
Anh thở dài, ôm tôi vào lòng, giọng trầm xuống: “Ninh Ninh, rồi anh sợ chết đi được.”
…
Phó Dự căm hận Triệu Du Tâm, càng ra sức thu thập chứng cứ để sớm truy cô ta.
Chiều hôm đó, anh gọi cho tôi:
“Không ở à?”
“Ừ, Triệu Phong nói có di vật của em, em xem.”
Anh lo lắng: “Đi một ? Hay để Nguyễn An đi ?”
Tôi không để tâm: “Anh em bận lắm. Với lại, một kẻ sắp chết thì làm gì được em? Yên tâm đi.”
Triệu Phong hẹn gặp ở công ty, tôi khá bất vì mấy hôm trước nghe nói ông ta bệnh nặng không xuống giường nổi.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, khi thấy ông ta tôi vẫn giật .
không gặp, ông ta gầy bộ xương, da vàng bủng, bụng trướng to, đi vài bước đã phải thở dốc.
Không nhiều hơi sức để vòng vo, ông ta vào thẳng vấn đề:
“ của Du Tâm anh đều . A Ninh, coi bố cầu xin con, tha cho một lần, được không?”
Tôi cau mày: “Không. gì nữa không? Không thì đưa di vật của cho tôi.”
Ông ta thở dài, lấy dưới bàn ra một bản hợp đồng, hơi thở yếu ớt:
“Du Tâm kiêu ngạo, bắt ngồi tù chẳng khác gì giết . Đây là di chúc, tài sản khác của anh đều chuyển cho con, chỉ để lại cho con chút sống qua ngày. Chỉ cần con tha cho .”
Tôi bật cười: “Triệu Phong, ông lẩm cẩm rồi à? Đây vốn là của họ Nguyễn, phải để lại cho họ?”
Ông ta đau lòng: “A Ninh, nhất định con phải tận diệt vậy ?”
Tôi không muốn phí lời: “Đồ của tôi, ông có đưa hay không?”
Ông ta chỉ thở hổn hển, không trả lời.
Không đưa thì thôi, đợi ông ta chết tôi tự tìm.
“Đợi đã.”
Ông ta lại lấy ra một phong thư, thở dài: “Trong này là thư con để lại trước khi mất, anh sắp không qua khỏi, nên đưa cho con.”
Tay ông ta run liên hồi, hồi lâu vẫn chưa xé được phong thư.
“Con lấy giúp anh con dao rọc giấy trên bàn.”
Tôi chẳng nghĩ gì, đưa dao cho ông ta.
Biến cố xảy ra ngay lập tức.
Triệu Phong nắm tay tôi, ấn dao vào ngực .
Máu phun ra dính đầy tay, quần áo và mặt tôi. Tôi chết lặng, muốn rút tay ra nhưng bị ông ta giữ .
“Nếu con không tha cho Du Tâm, thì xuống địa ngục đi.”
Trên mặt ông ta nở nụ cười quái dị rồi tắt thở.
Người bên ngoài nghe động ập vào.
“Cô… cô giết Chủ tịch Triệu!”
11
Tại đồn .
Tôi kể lại toàn bộ sự việc đúng đã xảy ra. Trên dao rọc giấy có dấu vân tay của tôi, nhân chứng vật chứng đều đủ, không thể chứng minh vô tội.
Tôi mặc một chiếc sơ mi mỏng, co ro trong góc, trong đầu toàn là tượng rồi.
Mắt cay xè, mệt mỏi lan khắp tứ chi.
“Ninh Ninh!”
Là anh trai và Phó Dự.
Phó Dự tiến lại gần nhưng bị chặn lại.
“Công viên Phó, tạm thời anh không được tiếp cận nghi phạm.”
Ngực anh phập phồng dữ dội: “Bây giờ tôi không phải công viên gì cả, tôi là chồng cô ấy. Tôi muốn gặp vợ .”
“Công viên Phó, xin hãy phối hợp.”
“Anh…”
“Phó Dự!”
Tôi đứng , nước mắt làm mờ tầm nhìn: “Chúng ta ly hôn đi.”
12
Phó Dự từng nói, anh sẽ dùng cả đời để bảo vệ sự tôn nghiêm của pháp .
Anh là công viên xuất sắc nhất, không thể có một người vợ mang danh nhân.
Nếu tôi không thể rửa sạch tội, chỉ ly hôn mới giữ được thanh danh cho anh.
“Nguyễn Ninh, em nằm mơ.” – Anh gần nghiến răng nói.
Anh trai nhân lúc tiến gần, không để ý tôi đầy máu, cởi áo khoác trùm vai tôi, ôm .
“Anh, em không làm.” – Tôi nghẹn ngào.
“Anh . Ninh Ninh sẽ không làm đó. Tin anh, chúng ta sẽ trả lại công bằng cho em.”
“Anh… giúp em soạn đơn ly hôn.”
“Ninh Ninh…”
“Xin anh đó.”
Anh thở dài, xoa tóc tôi: “Được.”
Tôi bị tạm giam ở trại tạm giữ.
Hôm , anh trai nhờ sư mang đơn ly hôn , tôi không thèm đọc, luôn.
sư nhìn tôi đầy ái ngại: “ của cô không phải là không cách xoay chuyển.”
“Tôi không thể để anh ấy mạo hiểm.”
“Tôi nghe nói công viên Phó đã nộp đơn chức, định toàn tâm lo vụ án của cô.”
Bất nhưng cũng trong dự đoán.
“Bảo anh tôi, tôi chối để anh ấy làm sư của .”
“Cô yên tâm, công viên khi chức hai không được hành nghề sư.” – rồi bổ sung – “ lắm chỉ làm trợ lý.”
Tôi hơi cạn lời: “… Cảm ơn đã phổ cập.”
Cơ hội bất .
Ngày thứ trong trại, tìm thấy mười tám camera siêu nhỏ trong văn phòng Triệu Phong, là Triệu Du Tâm lắp để theo dõi ông ta.
Mười tám góc quay khác nhau, trần chỗ nào cũng gắn .
Tôi được tự do.
Ra khỏi trại, anh trai lập tức ôm tôi:
“May mà em không .” – Rồi lẩm bẩm – “M* kiếp, sớm muộn gì anh cũng đập nát mồ con khốn đó.”
Phó Dự đứng không xa, trên tay cầm đơn ly hôn tôi nhờ sư đưa lại.
“Phó Dự, em… em ra rồi.”
Anh liếc tờ đơn trong tay, khóe môi nhếch đầy tự giễu:
“Nguyễn Ninh, trong lòng em, tình yêu của anh rẻ mạt vậy ?”
Tôi vội giải thích: “Không phải, em chỉ không muốn anh vì em mà mất sự nghiệp.”
“ trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Em từng hỏi anh muốn gì chưa?”
Tôi cắn môi, cúi đầu, xoắn tay, muốn nói nhưng không bắt đầu đâu.
Anh không nói gì thêm, quay lưng bỏ đi.
Tôi đứng trên bậc thềm, nhìn xe anh khuất hẳn mới thôi.
Anh trai bước , xoa đầu tôi: “Cho anh ấy chút thời gian. Giờ về với anh đã.”